CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 637

- Ông Đề Hoan có tài đấy. Nhưng gần đây ỷ mình nhiều tuổi, được

phong chức trước chúng tôi, lại được ở gần cụ Hoàng, nên coi thường anh
em. Ông nghĩ là chỉ có mình năng nổ, còn người khác thì kém. Ngồi một
nơi nên ông đưa ra những chủ kiến không phù hợp với chiến trường.

Đoan lắng nghe, hiểu là có chuyện "vung không khớp nồi". Nhưng

chưa biết tường tận nên chỉ nghe mà không nói. Ông dàn hòa, nhằm gạt
chuyện xích mích ra một bên, đặt chuyện đánh giặc lên trên hết.

Kiều cũng tỏ ra bất chấp chuyện đã qua, chuyển sang bàn việc cần làm

ngay:

- Cậu thu xếp sang Tàu một chuyến. Chỉ huy anh em áp tải một số

súng đạn vượt biên giới về đây. Tôi đang lo chưa có ai làm nổi cái việc
nhiều khó khăn nguy hiểm này. - Vừa nói, Kiều vừa nhìn Đoan thăm dò.
Thấy Đoan điềm tĩnh với vẻ sẵn sàng nhận việc, Kiều tiếp:

- Cậu chọn mười hai nghĩa quân khỏe mạnh, gan dạ, sang bên ấy. Có

người cháu ông Chu Thiết Nhai mua súng giúp ta. - Kiều hạ giọng, nói đủ
nghe: Ông Chu là người Tàu, đỗ Tiến sĩ, được cử sang làm việc như sứ thần
ở nước Nam, bên cạnh cụ Hoàng là Khâm sai đại thần. Trong chuyến cùng
cụ Hoàng sang công cán ở tỉnh Vân Nam, ông Chu mắc bệnh nặng, từ trần.
Đoàn sứ ta chăm lo thuốc thang, rồi mai táng cho ông chu đáo, khiến con
cháu ông mang ơn. Nay cháu ông là Chu Thiết Hải giúp việc mua súng đạn
cho ta.

Thấy Đoan chăm chú nghe, Kiều nói điều cần thiết:

- Cậu cho anh em đến Đồng Lát - đất ta. Thiết Hải sẽ đón qua một

quãng đường rừng, vượt sông sang Pàn Li - đất Tàu. Nhận súng đạn ở đấy
rồi khuân vác về. Từ đây ra biên giới có người dẫn đường. Phải vòng vượt
để tránh cái đồn Đồng Đăng. Đi khéo, không để lộ, vì ta còn phải qua lại
nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.