CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 802

Công cha, anh cũng bỏ, huống chi tình nường, nường ơi!

Một anh trẻ có giọng như con gái, cất giọng than vãn:

- Tiếc hồng ngâm cho chuột vọc

Tiếc người ngọc cho ngâu vầy

Tiếc nước Nam ta gấm vóc, để giặc Tây giày vò.

Rồi anh trở lại giọng trai, hát những câu ca của Bội Châu:

- Trời sinh ra một giống ta / Non sông riêng một nước nhà Việt Nam /

Kể ra hơn bốn nghìn năm / Ông cha một họ, anh em một nhà /Dân ta chung
nói tiếng ta / Đen răng dài tóc, ai mà khác ai / Chỉ vì tan tác từng người /
Phen này đến nỗi lạc loài xót xa... / Sao cho Nam Bắc hiệp hòa / Bốn mươi
lăm triệu thành ra một người...

Những người nghe cảm về lời hát hay, về giọng ca đằm thắm, quên

nỗi buồn tha hương.

Bội Châu chung vui với anh em. Ông chăm chú nghe họ hát những bài

dân ca thân thuộc và xúc động. Ông phấn hứng ra giữa sân ngâm thơ, kể
chuyện. Chuyện ông Phù Đổng, có được ăn bảy nong cơm, ba nong cà, thì
mới lớn vụt lên đánh thắng giặc Ân. Chuyện bà Phiếu Mẫu bên Tàu, cho
anh Hàn Tín một bát cơm khi đói, sau được đền ơn nghìn vàng... Những
câu chuyện đề cao nghề cấy lúa, làm ra cơm gạo.

Ngày ngày Bội Châu cần cù, khi thì cặm cụi đọc viết, khi thì như lão

nông tri điền, xắn quần lội ruộng thăm lúa, ra sân phơi thóc cùng anh em.
Bữa ăn thì gạo hẩm, rau dưa như mọi người. Lúc nông nhàn, ra thăm anh
em luyện quân, tập võ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.