biết tôi cũng kiếm ra tiền. Đừng tưởng những đồng tiền hèn mọn của bà ấy
là quý giá. Gã con trai ưng thuận với điều kiện là tôi phải đi suốt đêm với
gã. Một đêm có dài bằng cả đời người đâu? Tôi đã bằng lòng, bây giờ hắn
đang ngồi đây, mặt chằm bằm một đống.
Những vết đòn chợt nhức nhối. Tôi cắn chặt răng để khỏi nhăn mặt, đầu
nghiêng nghiêng ngắm hắn. Mặt non choẹt còn bày đặt để ria dài bên mép,
kể ra hắn cũng không đến nỗi hôi sữa lắm. Hắn có vẻ đẹp trai nhưng vẫn
còn thua Uông Khiết Anh của tôi. Bất giác tôi đưa tay sờ nhẹ lên môi,
Uông Khiết Anh có biết là tôi đang nhớ chàng không?
- Ra đây nhảy với anh đi em!
Gã con trai lại kèo nài, tôi nghĩ đến số tiền kia, vịn bàn đứng dậy. Có đứng
lên mới biết mình say thật, người phiêu bồng như trôi trên mây xanh,
không hiểu tôi có còn ở địa cầu hay đã lọt vào hành tinh mất trọng lượng
nào khác? Cặp mắt mơ hồ nhìn quanh, vũ trường này có vẻ sang trọng và
đông khách, tiếng nhạc du dương, từng cặp trai gái ôm ấp nhau dập dìu như
bướm lượn. Gã con trai khấp khởi dìu tôi từng bước một, vòng tay hắn thật
sàm sỡ, tôi để kệ hắn. Ngã dựa vào hắn, buông lời nói căm thù. Đôi chân tự
động di chuyển theo nhịp điệu. Ai bảo là tôi không biết nhảy? Bàn tay của
hắn bắt đầu xâm lấn sâu hơn, tôi nhột nhạt gỡ ra gay gắt:
- Giữa chốn đông người ai cho anh làm trò này?
Hắn nhượng bộ:
- Được rồi, mà sao em khó thế? Sớm muộn gì đêm nay ta cũng biết nhau
mà!
Gã con trai có vẻ tức mình nhưng có lẽ tôi là một con bé đi lạc đường nên
ráng chìu chuộng vì sợ tôi bỏ đi bất tử. Tuy vậy tôi nhận ra tia nhìn nặng
trĩu dâm dục của hắn dính chặt vào ngực áo của tôi. Chiếc áo đỏ dưới ánh
đèn mờ ảo, tôi có cảm tưởng mình biến thành một khối hỏa ngục ngùn ngụt
lửa xé không gian bay vút lên.
Đầu óc đang lờ đờ, đột nhiên một bàn tay cứng rắn bóp chặt đôi vai tôi,
tách rời tôi ra khỏi gã thanh niên thật nhanh. Ngơ ngác nhìn ra, một hình
dạng ngang tàng đã đứng chắn trước mặt, đôi mắt nảy lửa:
- Phương Kỳ! Tôi thật không ngờ gặp cô trong cảnh ngoạn mục này, cô