CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 105

nhảy đẹp và tình quá!
Uông Khiết Anh! Hình ảnh đó như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Tôi tỉnh
hẳn, hốt hoảng đưa hai tay che má như sợ chàng tát, nhưng Khiết Anh chỉ
xuôi tay nhìn tôi giận dữ:
- Cô đúng là loại người không biết nhục!
Gã thanh niên nóng mũi nắm áo chàng:
- Mày làm gì vậy? Bộ tính dành gái hả?
Khiết Anh gỡ tay hắn ra giọng chàng uất hận:
- Hạng người này không đáng cho tôi giành giựt!
Trái tim tôi vỡ toang, tan nát chẳng khác nào con búp bê bằng sành bị đánh
rớt. Mắt mở to tê tái, Ánh Tuyết chợt xuất hiện với dáng đài các cao sang,
nàng nhìn tôi như nhìn một con sâu róm đội lốt người:
- Khiết Anh! Gây sự làm gì cho tai tiếng, kệ người ta đi anh!
Chàng gườm gườm nhìn gã thanh niên lạ mặt nhưng rồi lạnh lùng quay đi
ôm ngang lưng Ánh Tuyết. Cổ họng tôi lạnh toát, cố gắng lắm mới bật nổi
hai tiếng thảm thiết:
- Khiết Anh!
Chàng quay nhanh lại, tôi ôm mặt vụt bỏ chạy mặc cho những tiếng xì xào
huyên náo dậy lên xung quanh. Tôi phải chạy khỏi địa cầu này, nếu không
chắc tôi chết mất.
- Phương Kỳ! - Khiết Anh đã đuổi kịp ôm lấy tôi; tôi mềm lả đi trong tay
chàng, vẻ hờn giận đã thay bằng xót thương trong mắt Khiết Anh, chàng
cúi xuống dịu giọng - Phương Kỳ, làm sao vậy?
Gã thanh niên cũng chạy lạch bạch tới, hắn sừng sộ lên:
- Mấy người định giỡn mặt với tôi đó hả?
Khiết Anh hất hàm, mắt chàng quắc lên:
- Anh là gì của cô gái này?
Gã con trai bất giác chùn lại, hắn ấp úng:
- Tôi... tôi không biết cô ta là ai cả! Cô ta đòi đi theo tôi... thật ra... tôi chưa
hề...
Khiết Anh lạnh như tiền:
- Nếu vậy anh đi chỗ khác thì hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.