CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 107

mảnh giấy hôi hám cả mà!
Nhưng tôi lại đang cần những mảnh giấy đó, cơn say quyện chặt ý nghĩ, tôi
điên dại gật đầu:
- Nếu anh cho tôi tiền, tôi sẽ đi với anh!
- Đến bất cứ nơi đâu chứ?
- Vâng! Nơi nào cũng được!
Chàng tàn nhẫn:
- Cả khách sạn và phòng ngủ nữa chứ?
Đến địa ngục tôi cũng chẳng cần, tôi lại gật đầu:
- Nếu anh thấy thích!
Khiết Anh đột nhiên thắng lại trước ngọn đèn đường, chàng cười mỉa mai:
- Bất ngờ quá! Người con gái mà tôi tưởng không thể nào chiếm được, lại
có thể mua dễ dàng bằng vài tờ giấy bạc, quả là vinh hạnh cho đồng tiền,
vậy mà tôi cứ ngỡ em là một tảng băng trong sạch, té ra cũng chỉ là một thứ
nước sông đông lạnh chứa đầy bụi bặm!
Chàng ngạo nghễ rút tiền ném lên nệm xe:
- Đó! Cầm lấy đi! Cần nữa không?
Cơn sốt quay tròn trong óc, tôi chầm chậm cầm lấy mớ giấy bạc như trẻ
con nắm giữ món đồ chơi xinh đẹp. Khiết Anh ngạo mạn nói:
- Bây giờ em đã có tiền, đến phiên tôi có quyền làm chủ thân thể em chứ?
Chàng vòng tay ôm gọn tôi, chậm rãi nâng khuôn mặt tôi lên, chàng cúi
xuống hôn từ từ vào môi tôi. Tôi như bị đốt cháy. Chàng là một ngọn lửa
tàn ác và vô tình. Khiết Anh tàn nhẫn kéo dài nụ hôn thật lâu. Chàng ngẩn
lên nhìn tôi dò xét. Tôi vẫn im lìm như cái xác không hồn nhưng trong lòng
là cả một biển động. Liếc nhanh thấy bàn tay tôi vẫn giữ chặt nắm tiền,
Khiết Anh cười nửa miệng:
- Cần phải cảm ơn những tờ giấy này, nhờ nó mà tôi có toàn quyền hôn em
mà không sợ bị tát tai!
Câu nói của chàng đã làm cái ly thống khổ trong lòng tôi tràn ra. Vo tờ giấy
bạc ném mạnh vào mặt chàng, tôi xô cửa xe chạy xuống nhưng cũng không
thoát khỏi tay Khiết Anh:
- Phương Kỳ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.