CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 11

chuyện về nhà bỗng dưng tôi cảm thấy chán nản, nhà vốn là tổ ấm của loài
chim sẻ nhưng đối với tôi thật lạnh lùng đáng chán! Đời sống chỉ là những
cơn mưa vướng chân chứ chẳng mang lại một chút hơi ấm nào, mà tôi mãi
mãi cứ là kẻ lạc loài cô đơn.
Đã bao lần tôi bắt gặp mình đã than thầm như vậy. Cha và chai rượu, dì
Hoa với quân bài, bạn bè của tôi ở nhà chỉ là những công việc bận đến bù
đầu. Hiện giờ tôi có cả lô công tác chờ đợi ở nhà. Đời sao buồn thế! Đột
nhiên tôi không muốn về nhà sớm, hôm nay được nghỉ hai giờ tội gì không
đi chơi cho thoải mái?
Nghĩ là làm, tôi bước chân lên xe buýt đi ngược lại trung tâm thành phố.
Xuống xe ở đại lộ Sùng Dương, tôi bắt đầu bách bộ một mình, những bước
chân lãng du đều trên hè. Tôi lang thang khắp nơi, mở mắt to ngắm nghía
các hàng rực rỡ của một gian hàng bán kem và bánh kẹo ngọt, một tấm
gương lớn phản ảnh một đứa con gái. Dáng cô kiêu ngạo thế! Chiếc nón đỏ
chụp nghiêng mái tóc đen bóng ôm gọn khuôn mặt thon nhỏ trắng hồng, áo
chemese ngắn tay. Tôi đi vòng lại khu tiệm sách, một vài tia mắt hau háu
của những gã con trai đi ngược chiều làm tôi vội kéo sụp vành nón rộng
xuống tận chân mày.
La cà chán chê, chân đã mỏi, giờ đã điểm, tôi đến đứng dưới mái hiên chờ
xe buýt. Tiếng nhạc dồn dập từ một cửa hiệu nào đó làm tôi chú ý, tôi
ngước nhìn lên: đó là một gian hàng bán máy và đĩa nhạc. Điệu nhạc vừa
dứt người bán hàng đã thay dĩa mới, bài hát “Tình khúc muộn màng” với
giọng hát quen thuộc Uông Khiết Anh! Tôi ngẩn người ra một chút, rồi đôi
chân như bị một sức hút kỳ lạ tiến về phía phát ra tiếng nhạc. Bước chân
vào tiệm tiếng hát còn rõ hơn, chiếc máy to tướng nằm ở góc tường, một
dĩa hát đen bóng đang quay chầm chậm. Trong tiệm cũng khá đông người,
trên quầy bán hàng một chồng dĩa mới tinh còn bọc giấy chất cao. Ôm giỏ
trước ngực len lỏi đến sát quầy hàng, chống tay vào cằm tôi giả vờ ngắm
nghía những chồng dĩa trên mặt quầy nhưng tất cả tâm hồn đều đặt vào
chiếc máy thu thanh, vào giọng hát của Uông Khiết Anh. Giọng hát buồn
thiên thu giữa tiếng ghi-ta và kèn rầu rĩ, hết bài “Tình khúc muộn màng”
đến bài “Dân ca Hoa Kỳ”. Nhiều khi tôi như đứa bé không mẹ, tôi mải say

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.