CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 13

- Khoan đã!
Hắn dừng lại, tôi đến trước mặt hắn để trao trả hàng:
- Hai dĩa nhạc này của ông mà!
- Nhưng cô đã mua nó.
- Ông mới là người trả tiền, nếu tôi giữ nó làm sao hoàn tiền lại cho ông?
- Có bao nhiêu mà cô bận tâm, cô cứ giữ lấy hai dĩa nhạc này - Hắn cười
khẽ - Coi như một món quà hội ngộ vậy mà!
Đàn ông luôn luôn lợi dụng cơ hội để làm quen, tôi đâu có nghe. Lật
nghiêng nón nhìn hắn, tôi lên giọng:
- Rất tiếc tôi không thể nhận được, xin cám ơn ông!
- Sao vậy? Cô cho rằng tôi có dụng ý gì à?
Đôi mắt đen của hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, dù sao hắn cũng là người tốt.
Tôi khẽ thở dài:
- Không phải vậy! Mà vì nhà tôi không có máy hát, mang về chỉ bỏ uổng
thôi!
Hắn có vẻ không tin:
- Thế sao cô lại mua dĩa hát?
Tôi không khỏi tức cười nhưng phải bậm môi cố nín để giải thích:
- Chẳng qua là sự hiểu lầm, tôi chỉ định vào đó để nghe nhạc một chút,
không ngờ gặp ông bán hàng quá nhanh nhẩu, tôi vẫn cám ơn ông vì ông đã
làm tôi đỡ phải mất mặt.
Hắn nhìn tôi chăm chú:
- Cám ơn tôi? Điều đó không cần thiết bằng cô nhận hai dĩa hát này.
- Tôi đã nói là nhà tôi không có máy! Mà có đi nữa tôi cũng không nhận vật
tặng của người lạ.
Hắn hơi nghiêng đầu:
- Biết đâu nhờ đó mà chúng ta không lạ nữa.
- Tôi thiết nghĩ không bao giờ có chuyện đó cả.
Cúi đầu chào hắn một cách lịch sự, tôi bước đi, gã thanh niên bước theo:
- Coi như vừa rồi tôi giúp đỡ cô chút đỉnh phải không? Bây giờ tôi muốn cô
nhận dùm tôi nhé, kẻo trao đi rồi nhận lại kỳ quá!
Giọng hắn êm như dỗ dành, tôi xiêu lòng nhưng vẫn nghiêm chỉnh trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.