CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 15

Hắn nói một cách thành thật. Tôi thoáng thở dài:
- Làm quen! Ông vừa nói tôi chẳng giống ai kia mà!
- Cái khác của cô thật dễ thương.
Tôi nhíu mày, bước vội đi:
- Tôi không thích quen với ai hết, ông nên tìm cô gái khác mà tán, thôi chào
ông nhé!
Một chiếc xe buýt vừa trờ tới, tôi nhảy phóc lên, mặc cho gã con trai đứng
ngẩn ra trên hè phố. Một tí thương hại nằm trong mắt tôi khi thấy hắn thừ
người ra một chút, đoạn thọc tay vào túi quần lững thững bỏ đi. Chiếc xe
rời khỏi trạm, chẳng biết tôi có còn gặp hắn nữa không? Một thứ tình cảm
nuối tiếc xuất hiện làm tôi muốn cốc cho mình một cái.
Chiếc xe ngừng ở đầu đường, nhà tôi nằm trong một góc, màu vôi đã cũ
loang lỗ chẳng có gì đẹp mắt. Tôi im lặng bước tới, vừa định mở cửa thì
tiếng cha và dì Hoa vọng ra làm tôi hết muốn bước vào. Tiếng cha khàn
khàn:
- Lấy tiền ra cho tôi mau!
Dì Hoa giọng the thé:
- Ông lấy tiền để làm gì? Lại đi mua rượu nhậu nhẹt nữa chứ gì?
- Nhậu nhẹt hay không là quyền của tôi, chẳng lẽ ngồi như con chó há mõm
trước cửa để nhìn bà đi hết thằng già này đến thằng già khác à?
- Ông đừng nói bậy! Ông Vương là chỗ làm ăn của tôi, kinh doanh thì phải
giao dịch người này người nọ, tôi đâu có cắm sừng ông đâu mà ông sợ!
Cha lạnh lùng:
- Dù bà có cắm sừng tôi cũng bất cần!
- Tôi biết mà, ông đâu có cần tôi. Có bao giờ ông coi tôi là vợ ông đâu!
Ông chỉ cần người nuôi con cho ông.
- Tôi đã nói với bà điều đó ngay lúc đầu.
- Tôi không hiểu sao tôi lại ngu dại nhận lời làm vợ ông làm gì? Về đây
làm vú lại còn mang tiếng chẳng tốt đẹp trên đầu, rồi bây giờ ông làm cái
nợ đời của tôi nữa. Tôi là con đàn bà khốn khổ nhất đời.
- Thôi đừng cà kê dê ngỗng nữa, lấy tiền đưa đây.
- Tiền đâu mà lấy! Hết tiền rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.