CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 16

- Tiền tôi đưa cho bà mấy triệu rồi bà làm gì mà hết? Đánh bạc phải không?
- Ông coi như tiền ông có phép! Tôi còn lỗ vốn với con gái ông kia kìa,
đáng lẽ tuổi đó phải đi làm chứ có phải nuôi báo cơm mãi đâu! Đại học!
Sinh viên! Xì! Đói dã họng mà còn giữ mãi được không?
- Con tôi muốn học thì để cho nó học, tiền đó là của tôi không phải của bà,
đừng nhiều chuyện không xong với tôi đâu! Bây giờ qua nhà bà Khương
mượn đỡ ít tiền cho tôi! Còn mấy món nữ trang đó, chiều đem cầm đi.
Dì Hoa rít lên:
- Thánh thần ơi! Ngó xuống mà coi tôi có khổ không nè!
- Lắm mồm quá! Đi đi!
Tôi lặng lẽ bước vào, cha đang ngồi trên chiếc ghế ở góc nhà hút tẩu thuốc,
ông nóng nảy nhổ phì nước bọt xuống sàn nhà. Tôi lại gần ông:
- Thưa cha con mới về.
Dì Hoa có lẽ đi ra bằng cửa sau. Cha vỗ vào chiếc ghế đẩu bên cạnh:
- Phương Kỳ! Con ngồi xuống đây, cha muốn hỏi con một chuyện.
Chờ tôi ngồi xuống, ông thở dài qua một hơi khói thuốc:
- Từ hôm cha về đến nay con luôn tránh mặt cha, tại sao thế?
Tôi cúi đầu:
- Dạ đâu có, tại vì lúc con ở nhà thì cha đi vắng, còn con đi ngủ sớm thì cha
về khuya đó chứ!
Cha gật gù có vẻ hài lòng:
- Ít ra cũng phải vậy. Giờ cha hỏi con, mười năm nay con sống có sung
sướng không? Dì Hoa có lo cho con chu đáo không?
Tôi đáp như cái máy:
- Con vẫn sống đầy đủ.
- Được lắm! Món tiền đó cha đã đổi bằng mười năm tù, nếu nó không lo
cho con mà lấy cho con trai thì cha sẽ giết nó.
- Cha đừng nói bậy!
Cha cười ngắm nghía tôi:
- Phương Kỳ! Con càng lớn càng giống mẹ con, giống quá, nhất là đôi mắt.
Đột nhiên ông đẩy vai tôi:
- Đi đâu thì đi, cha không muốn thấy mặt con nữa, con giống hệt mẹ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.