Hiển Vân ơi!
Khạc lên một tiếng, cha lấy tay chà mạnh lên mắt, đoạn lầm lũi đứng dậy.
Tôi đã biết tính thất thường của ông nên không nói gì, bước lại gần bàn đặt
sách vở xuống.
Đã lâu rồi cha vẫn không quên nổi cái chết đau lòng của mẹ. Ngày đó tôi
còn nhỏ quá, mới tám tuổi. Cha với mẹ gây lộn ầm ĩ. Sáng hôm sau tôi thức
dậy đã thấy mẹ nằm chết cứng trên giường. Đường vết cắt trên tay sâu
hoắm, người ta bảo mẹ tôi quẫn trí nên đã tự tử. Từ trước cha tôi vẫn thờ ơ
với tôi nhưng sau khi mẹ chết ông ôm tôi vào lòng nghẹn ngào:
- Kỳ con! Cha sẽ làm cho con sung sướng!
Ông đã cưới dì Hoa về để lo cho tôi, một buổi tối cha bị hai người cảnh sát
áp giải về nhà, người như chuột lột, hai tay bị còng chặt. Ông hôn lên má
tôi và bảo:
- Cha đi nghen con!
Ông can tội giết người để lấy tài vật, cảnh sát đã điên đầu vì không tìm ra
món tiền tang chứng. Cha bị sử hai mươi năm tù khổ sai, nhưng mười năm
thì được chính phủ ân xá, nhà ngục đã biến cải ông rất nhiều. Còn tôi thì có
được sướng như cha mong tưởng đâu! Tôi không đến nỗi đói rách. Dì Hoa
tuy khắc nghiệt nhưng không hành hạ tôi, tuy thế án tích của cha tôi lúc nào
cũng lởn vởn trong đầu tôi như áng mây đen. Tại sao ai cũng ghi tâm tạc
dạ: “Đó là con gái Phương Nhất Gia, đó là con gái tên tù khổ sai.”
Làm con gái một kẻ nổi danh có phải là thích thú đâu? Tội lỗi của cha đã di
truyền cho tôi rồi sao? Quá khứ và hiện tại như một tấm thảm giăng móc.
Muốn thoát ra, tôi chỉ còn độc nhất là thả hồn vào mộng.
Buổi tối trong nhà thật hoang vắng, tôi ngồi nơi trước bàn nhìn ra khung
cửa sổ mở rộng, tiếng ếch nhái kêu ộp ộp ở bãi cỏ trước nhà càng làm cho
không khí giống như thảo dã. Ngoài trời mưa rơi lất phất, hơi lạnh theo gió
lùa vào làm cho tôi rùng mình. Tuy vậy tôi vẫn mở toang cửa hứng gió thu.
Cha đã đi đâu không biết. Ông Hứa, một khách quen của gia đình cũng tới
đưa dì Hoa đi ăn cao lầu, khá nhiều người đồn đãi về giao tình giữa hai
người, nhưng tôi chẳng để ý. Đối với tôi chuyện đó chẳng thành vấn đề gì,
chỉ biết là tối nay tôi được tự do không phải theo dì tới sòng bài nhà họ