CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 122

lúc nào cũng nhớ đến đứa con này thì con đã sung sướng biết bao! Đâu có
phải rời nhà đi lang thang như vầy. Cha đã tặng con một trận đòn của ông
chủ nô dành cho đám mọi da đen. Vậy mà cha còn mở miệng gọi con là
con gái! Nghe tức cười quá!
- Bây giờ tao cũng có thể cho mày một trận nữa y như thế!
Tôi chống đũa vào cằm nghênh mặt:
- Con không sợ đâu! Con đã có đôi cánh để bay đi!
Cha nở một nụ cười thâm hiểm:
- Tao biết! Nhưng tao cũng có thể bẻ gãy đôi cánh ấy, tao cấm mày ra khỏi
cửa, nếu cãi lời tao thì đừng trách!
Cha rút con dao bén nhọn thảy lên bàn. Tôi im thin thít chẳng dám đa ngôn
nữa. Cha đã dùng con dao, chẳng có gì bảo đảm là cha không dám giết tôi.
Nhìn cha mà tôi rợn da gà, tôi phải sống với người cha tàn đc này sao?
Cha hài lòng trước thái đ sợ sệt của tôi:
- Được đấy, cha không muốn phải dùng dao với con. Nhưng kẻ khác thì coi
chừng!
Tôi buột miệng:
- Ai?
- Thằng nhân tình chó đẻ của mày.
Nói xong cha tiếp tục và cơm nhai nhồm nhoàm. Tôi phát ớn đẩy ghế đứng
dậy. Dì Hoa phơi mấy món đồ ướt lên móc. Nước chảy thành những vệt dài
trên nền nhà rất dơ. Bà nhướng đôi mày cạo nhẵn ánh mắt đầy những ý
nghĩ hắc ám làm tôi nóng gáy, nhưng không muốn mở miệng nữa. Tôi dậm
mạnh gót chân lên thang gác, dì Hoa nói với theo:
- Đi vừa chứ! Thang gác sụp không có tiền chữa đâu. Chúng tôi làm gì có
tài kiếm tiền nhanh chóng như cô!
Tôi ngồi phịch xuống chắn cửa cùng cực, những gì tôi làm là sai hay đúng?
Có lần chàng khuyên tôi: "Ty Thảo, cô đừng bao giờ tự dằn vặt mình là nói
những gì đã qua là đúng hay sai! Trên đời này chẳng có gì tuyệt đối. Quan
niệm của chúng ta về chân lý nhiều khi cũng có giới hạn, đã không thể đi
ngược thời gian để tái thực hiện quá khứ thì ray rứt vì nó có ích gì? Hãy
xóa bỏ đi để bắt đầu bằng hiện tại hoàn chỉnh hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.