CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 128

- Khiết Anh! Anh giận em sao? Em nói đùa đó, bộ nói đùa cũng không
được nữa hả?
Chàng cúi xuống hôn lên vành tai tôi:
- Dễ ghét chưa? Sao em hay chọc giận anh quá vậy?
Uông Khiết Anh! Gọi tên chàng tôi thầm nhủ: tôi sẽ không bao giờ đề cập
đến chuyện này nữa. Dù chàng có phản bội tôi, tôi cũng tuyệt đối tin chàng
tin cho đến chết!
Khiết Anh đã nguôi giận, chàng nhỏ giọng:
- Phương Kỳ! Em nên nhớ là anh chưa hề ngỏ lời nào yêu Ánh Tuyết cả!
Nàng vẫn theo đuổi anh, anh làm sao cự tuyệt thẳng thừng để không chạm
tự ái nàng được? Tình yêu không phải là đơn đặt hàng mà cần những tiêu
chuẩn nhất định. Tại sao anh yêu em mà không yêu Ánh Tuyết? Đó là vì
bên em con tim anh nó mới chịu rung động thực sự, còn bên Ánh Tuyết nó
trơ trơ như diệp thạch vậy!
Tôi cười nhưng rồi lại xịu mặt:
- Nhưng đêm Giáng Sinh anh đã đứng với nàng dưới giàn hoa thật là tình,
rồi anh còn đi chơi với nàng nhiều lắm mà!
Khiết Anh lắc đầu:
- Đi chơi chỉ là vấn đề xã giao thường thức. Lúc đầu anh cũng bị sắc đẹp
của nàng lôi cuốn, nhưng về sau anh mới hiểu ra ngoài cái đẹp bên ngoài
Ánh Tuyết chẳng còn gì đáng nói: nàng tự mãn, tự tôn và rỗng tuếch. Đừng
buồn khi nghe anh nặng lời với một người vắng mặt và đó là sự thật
Phương Kỳ à! - Chàng mỉm cười - Còn về chuyện anh thân mật với Ánh
Tuyết, em đừng để ý làm gì, Ánh Tuyết là cô gái thời thượng, nàng coi như
phim mấy cái trò đó trong thời buổi hiện thực này, hôn nhau là chuyện
thường tình chẳng có gì quan trọng, không ai như em cả, lần đầu trong buổi
dạ vũ suýt bị anh hôn đã muốn khóc. Nhìn em hôm đó anh tội nghiệp
không nỡ chọc cho em khóc đó!
Tôi e thẹn:
- Nhưng bây giờ anh vẫn là kẻ độc quyền mà!
- Phương Kỳ! Em trong sạch như giọt nước mưa, anh yêu con người và tâm
hồn em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.