CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 126

vàng đục, trên bàn một đĩa cắm hoa Nhật Bản, chiếc lò sưởi xây bằng đá
cẩm thạch trắng, trên nóc lò là một chiếc thuyền buồm bằng ngà voi chạm
trổ tinh vi của Đông kinh trong suốt, rèm cửa bằng sa mỏng lướt thướt như
dải sương mù. Tôi không biết nhiều về màu sắc trang trí, chỉ biết căn phòng
quá đẹp. Đây là cuộc sống của Uông Khiết Anh, phú quý quá... Khiết Anh
đặt ống nói xuống:
- Ông trưởng đoàn họ Làng mời anh tối nay trình diễn ở đại nhạc hôi nơi
Song Ngọc nhưng anh từ chối!
- Sao thế anh?
- Làm biếng! Anh còn mắc nghĩ tới em!
Chàng sao giống tôi quá!
- Nhưng anh không nên vì em mà bỏ bê công việc.
Khiết Anh cười nhẹ, chàng trầm tư:
- Nhưng anh không phải sống bằng nghề ca hát, hát là vì anh thích, anh
không quá thiết tha vì tiền. Có lẽ vì nhờ vậy mà anh chóng nổi danh. Một
ca sĩ tài tử vui đâu hát đó, có lẽ mọi người quan niệm giọng hát của anh
mới đích thực chứ không phải cái máy biết hát chìu theo hơi đồng tiền. Con
người quả là kỳ lạ, những gì mình không sở hữu được, không làm chủ
được, không thuộc quyền điều khiển của mình đều trở thành quý giá và
người ta đâm ra sùng bái nó, khùng quá phải không em?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chàng nói về mình. Giọng nói bình đạm phảng
phất vẻ giễu cợt. Tuyệt nhiên chàng không tỏ vẻ gì tự mãn về thành công
của mình. Tôi cười nhỏ:
- Trong những người khùng đó có em nữa!
- Em chẳng giống ai hết!
Chàng lại cười, kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi:
- Rất khó tìm được cô gái nào như em, mỗi lần hôn em là em lại đỏ mặt, dễ
thương quá!
Tôi níu cánh tay chàng:
- Anh đã từng hôn bao nhiêu cô gái rồi?
Chàng nhún vai:
- Đừng hỏi anh câu ấy! Muốn em không giận thì anh sẽ nói láo, mà anh nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.