CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 125

với một ấm café nóng hổi. Khiết Anh ngồi bên tấm thảm Đông phương lạ
mắt, dựa lưng vào chiếc ghế salon ôm cây đàn ghi-ta vào lòng. Tôi dựa vào
vai chàng vòi vĩnh:
- Hát cho em nghe đi Khiết Anh!
Chàng chìu ý:
- Em muốn nghe bài nào?
- Bất cứ bài nào anh hát!
Khiết Anh khẽ búng dây đàn dạo những nốt nhạc trầm đầu tiên, cất tiếng
hát bài Giáng Vũ, giọng chàng ấm dịu truyền cảm. Mưa ngoài trời vẫn rơi,
lửa trong lò như muốn khiêu vũ theo. Hát xong chàng đặt cây đàn sang một
bên, xoay tay ôm tôi ngồi trên đùi, những ngón tay dài vuốt nhẹ mũi:
- Mấy ngày nay em có bị hành hạ gì không? Anh lo cho em quá!
Tôi ngước đôi mắt đen láy:
- Có! Em bị hành hạ kinh khủng!
- Sao? Bị đòn à?
Tôi cắn môi, khe khẽ nói:
- Không!.............. nhớ anh............!
Khuôn mặt cúi nghiêng của chàng thật là đẹp:
- Anh cũng nhớ em, nhớ muốn cháy lòng Kỳ ơi!
Yên lặng nhìn nhau. Tình yêu lên men ngát hương, bây giờ bỗng dưng tôi
thấy mình biếng nhác kỳ lạ, lười ăn uống, lười cả nói chuyện, chỉ muốn dựa
đầu vào cánh tay chàng, nhìn chàng như thế này mãi. Uống trọn hình ảnh
chàng vào tim. Đôi mắt thăm thẳm nhìn tôi như mướt tâm hồn, mái tóc lãng
du buông rơi trên trán, sống mũi cương nghị, chiếc cằm đa cảm, người yêu
tôi có nhiều ma lực quyến rũ. Tôi quên, quên hết cả nghi nan ngờ vực,
quyên cả Khiết Anh có thể coi tôi chỉ là một con búp bê xinh đẹp để giải
khuây qua đường. Chỉ biết rằng tôi đang ở cạnh chàng, thế là quá hạnh
phúc rồi!
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang làn suối mơ của chúng tôi. Tôi ngồi
thẳng dậy, đôi mày rậm của Khiết Anh cau lại. Chàng nhoài người với
chiếc điện thoại trên bàn. Trong lúc chàng nói chuyện tôi quan sát phòng
khách rộng: tường màu café sữa lát gỗ nâu bóng. Bộ bàn ghế nệm bọc màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.