CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 131

lên bi thảm:
- Đừng nhìn tao nữa! Đừng bắt chước mẹ mày nhìn tao kiểu này nghe
chưa?
Dì Hoa từ bếp bước lên, bộ mặt đẫy đà lóe lên sự thỏa mãn. Bà ta vui lắm
khi thấy tôi bị cha đánh, bà ta đã trả thù được rồi mà, còn gì khoái chí cho
bằng. Dì Hoa khinh khỉnh nói:
- Sao? Tiểu thư về rồi đấy à? Ngôi nhà này có ra gì mà tiểu thư dời gót
ngọc về, nó ô nhục lắm kia mà!
Giọng điệu phường tuồng của bà ta làm tôi khinh bỉ, tia nhìn thù hận rời
sang khuôn mặt nhơn nhơn đắc ý, tôi buông giọng:
- Ngôi nhà này dơ bẩn là vì sự có mặt của bà.
Dì Hoa sấn sổ:
- Cái gì? Mày nói cái gì con nhãi kia!?
- Dì nghe chưa hiểu sao? Cần tôi lập lại nữa à?
Dì Hoa nhiếc tôi qua kẽ răng:
- Mày tưởng mày cao sang, trong sạch hơn ai lắm sao? Bản thân mày chắc
gì còn nguyên vẹn. Hừ! Người ta mời đi ăn tối thì đỏng đảnh làm cao,
không ai xúi giục thì đi làm điếm.
Mặt tôi trắng bệch:
- Bà câm đi! Đầu óc bẩn thỉu của bà chỉ biết nghĩ toàn chuyện bẩn thỉu dơ
dáy.
Dì Hoa bĩu môi cong cớn:
- Chuyện dơ dáy? Vậy chứ con gái đi đêm với trai, ngoài chuyện đó ra còn
là chuyện gì nữa? Không lẽ trên đời lại có thánh sống hay thằng đó là đồ
ngu?
Sự súc phạm đến Khiết Anh của bà làm mắt tôi dậy lửa:
- Bà biết gì mà nói.
- Tao thừa biết đàn ông, trên đời này ai cũng giống ai!
- Loại người của bà nói chỉ là loại đàn ông hạ cấp!
Dì Hoa quay sang cha:
- Nghe chưa? Nó bảo ông là loại hạ cấp, không đáng nói chuyện với nó.
Cha vớ lấy chiếc ghế đẩu ném về phía tôi, nhưng hụt. Chiếc ghế xẹt qua vai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.