CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 132

tôi đụng rầm vào cửa làm nó bật tung ra. Tôi cười lạt:
- Chứ còn gì nữa! Mẹ tôi đúng là người ngu, mù nên mới lấy ông chồng
như thế này!
Cha gầm to, như con báo vồ mồi xông lại đưa tay bóp cổ tôi.
- Xem mày còn nói hỗn được không?
Tôi nghẹt thở, hãi hùng cố gỡ tay cha, nhưng bàn tay ông như gọng kềm
xiết chặt. Bộ mặt ông đã mất hẳn nhân tánh, răng nhe ra như ác quỷ, thở phì
phào. Mắt tôi bắt đầu tối sầm, người mềm nhũn như loài hải quỳ giẫy chết,
hơi thở đuối dần thì bỗng cánh cửa mở toang, Khiết Anh xông vào như
cánh đại bàng:
- Buông Phương Kỳ ra!
Chàng giằng tôi ra khỏi tay cha, đẩy lùi vào góc nhà đoạn đứng chắn trước
mặt. Nước mắt bây giờ mới chảy ra, tôi nức nở gọi:
- Khiết Anh!
Chàng đỡ tôi, nhìn dấu tay trên cổ tôi rồi ngước mắt nhìn cha tóe lửa. Cha
bị bất ngờ, gương cặp mắt tròn xoe như lục lạc, nói:
- Mày là thằng nào? Ai cho mày xen vào gia đình tao chứ?
Khiết Anh lạnh lùng:
- Ai cho ông giết Phương Kỳ chứ?
- Tao giết nó và cả mày nữa! Mày có biết tao là ai không?
Chàng cười lạnh:
- Tôi biết ông là một người cha khốn nạn!
Cha thoi mạnh vào mặt Khiết Anh nhưng chàng đã tránh được vung tay đỡ
khiến cha phải lùi lại, ông cười gằn:
- Khá lắm, lâu rồi tao chưa đánh tay đôi với đứa nào, cởi áo ra tao với mày
chọi một trận!
Khiết Anh vẫn đứng nguyên:
- Tôi đến đây không phải để đánh nhau với ông!
Chàng cúi xuống tôi:
- Phương Kỳ, anh phải đưa em ra khỏi cái lò sát sinh này mới được! Anh
vừa đi một khoảng là nóng ruột quay lại ngay, may mà em chưa xuống địa
ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.