CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 141

hội thì giữ được địa vị cao cả nhưng trong bóng tối lại lén lút làm điều phi
pháp!
Cha lộ vẻ kỳ lạ:
- Khiết Anh! Cậu nói thật đấy chứ?
- Tôi không quen phỉnh nịnh ai dù người đó có thể là cha vợ tôi đi nữa!
Cha lẩm bẩm:
- Bây giờ thì tôi biết tại sao con gái tôi yêu cậu!
Chàng liếc nhanh tôi:
- Ông nghĩ sao về điều đó? Ông chấp nhận chứ?
Giọng cha buồn hẳn đi:
- Tôi chấp nhận! Tôi đã chấp nhận ngay từ khi nhìn nó và cậu ngất đi dưới
tay tôi, tôi không hối hận nhưng tôi xúc động. Con người yêu nhau tha thiết
mà phải xa nhau quả là thê thảm. Chắc cậu ngạc nhiên vì một lão già hung
tợn như tôi mà cũng biết nói đến tình yêu, lại bầy đặt đa sầu đa cảm. Không
đâu! Trước đây tôi cũng là một thanh niên yêu đời như cậu. Tôi cũng có
người yêu và yêu đến hai lần, sau đó hai mươi năm tôi trở thành hạng
người hạ lưu ti tiện như thế này! Chính vì đâu? Đó là do tình yêu và thù
hận đã nhấn chìm tôi xuống, cậu biết không Khiết Anh?
Khiết Anh thoáng chấn động nhưng rồi chàng luồn ngay tay vào tay tôi
nghiêm giọng:
- Tôi xin hứa!
- Nếu ngày nào mà cậu ruồng rẫy hay phụ bạc nó, làm cho nó đau khổ tôi
sẽ liều cái mạng già này với cậu, cậu đừng hòng thoát khỏi!
- Vâng! Ông cứ yên tâm, vì không có Phương Kỳ làm sao tôi sống nổi?
Cha quay sang tôi:
- Có thể là cha quá độc ác với con, cha không làm tròn trách nhiệm, nhưng
con nên biết là cha rất thương con. Vậy con có bằng lòng tha thứ cho cha
không?
- Thưa... thưa...!
Tại sao ông lại quỵ lụy thế? Tôi đắn đo nhìn cha:
- Con không thù gì cha cả! Nhưng đáng lẽ cha không nên giết mẹ như thế!
Cha kinh ngạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.