CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 139

- Bà ta không dám vô đâu!
Quả nhiên bóng người đi qua rồi trở lại, có lẽ đã thấy hết cảnh trong này,
nhưng tỏ ra biết điều và lịch sự nên không vào. Khiết Anh cười thật lớn:
- Tốt quá! Anh đang muốn bà ta hoảng sợ để không vô đây nữa!
- Chi vậy anh?
Chàng làm bộ trẻ con rụt vai lại:
- Anh sợ chích thuốc!
Đây là Uông Khiết Anh! Thật đàn ông mà cũng thật trẻ thơ. Đa tình mà
cũng hồn nhiên không kém. Trái tim tôi đã thuộc về con người lạ lùng này
thật rồi!
Đột nhiên Khiết Anh thoáng vẻ khác thường đẩy nhẹ tôi ra. Tôi ngạc nhiên
ngó ra, một bóng người đang đứng chắn ở cửa ra vào. Cha! Trên mặt ông
không còn vẻ hung dữ nào, trái lại còn điểm một nụ cười hòa nhã:
- Đáng lẽ tôi không nên vô, nhưng đứng ngoài mưa tạt nước quá.
Mưa, mưa đến tự bao giờ, chúng tôi nào có biết mưa đâu! Nhìn vẻ mặt của
chúng tôi cha gật gù:
- Phương Kỳ! Cha biết ngoài kia có bão trong này cũng chẳng ai hay!
Tôi mắc cở cúi đầu, trong lúc Khiết Anh cũng có vẻ thẹn. Lần đầu tôi mới
thấy anh chàng biết ngượng. Cha đi tới trước mặt chúng tôi.
- Tôi đến thăm cậu đây! Cậu gì nhỉ?
- Dạ! Uông Khiết Anh!
- Họ Uông à? Uông Khiết Anh, cậu đã đỡ chưa?
Khiết Anh do dự một lúc rồi nói:
- Cảm ơn ông! Vết thương không nặng lắm!
Câu trả lời hai nghĩa của chàng làm cha phân vân, vân vê hàm râu xồm.
- Sự thật mà nói, cậu có hận tôi không? Kẻ đã gây thương tích cho cậu?
Chàng bình thản:
- Không có oán hận trong lòng tôi. Hơn nữa tôi vẫn coi ông là cha của
Phương Kỳ!
- Đặt trường hợp tôi không phải là cha nó.
- Trường hợp nào tôi cũng bỏ qua không có thù hận!
- Bỏ qua? Như thế là nhát gan, không có gì anh hùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.