CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 182

chứ đời nào dám chết thực sự, nhưng ít ra nàng cũng thành công ở chỗ làm
anh mất mặt với nhiều người.
Khiết Anh chưa hết giận, chàng bóp mạnh tay tôi:
- Đến hồi tỉnh dậy Ánh Tuyết lại còn khóc lóc như mưa, nàng thú nhận làm
vậy là vì yêu anh. Một tình yêu ích kỷ, độc đoán thật! Anh đã minh xác với
nhiều người: cô gái ấy chẳng có dính dáng gì cả? Bây giờ chắc cô nàng
đang nhỏ những giọt nước mắt cá sấu nhưng bảo đảm là không dám tự tử
làm cha mẹ mất mặt nữa đâu.
Chàng thở ra, bật lửa lên châm thuốc hút dáng vẻ bơ phờ. Chiếc áo nhăn
nếp làm lòng tôi chùng xuống, xoa nhẹ lên trán chàng như để xoa vết nhăn
kháu khỉnh. Tôi nhu mì nói:
- Thôi anh đừng giận nữa anh, chuyện đã qua rồi. Anh mệt lắm phải không?
Em lấy nước nóng cho anh rửa mặt rồi pha café nhé?
Khiết Anh liệng điếu thuốc mới hút xuống sàn nhà. Chàng vuốt cánh tay
tôi:
- Phương Kỳ, em đúng là suối khoáng tuyền làm người ta quên phiền
muộn. Anh không mệt lắm đâu, anh biết đêm qua em không ngủ được nên
sáng nay mới dậy trễ như vậy . Em lo lắng nhiều lắm chứ gì?
Tôi chớp mắt:
- Em sợ anh không trở lại với em nữa.
- Khùng quá đi! Anh không khi nào bỏ rơi em cả.
Vòng tay chàng ôm lấy ngang lưng tôi, đôi mắt đen đỏ thoáng hiện nét
cười, nhìn tôi hồi lâu rồi chàng nhỏ giọng:
- Phương Kỳ! Ánh Tuyết muốn quấy phá chúng ta, anh sẽ cho cô ta mở mắt
ra. Chúng mình lấy nhau bây giờ nhé, không đợi đến khi em tốt nghiệp nữa,
chịu không?
Tôi tròn mắt ờ khẽ một tiếng. Thật bất ngờ! Cắn móng tay út, tôi suy nghĩ.
Khiết Anh vẫn thiết tha:
- Bằng lòng không em?
- Em không phản đối, nhưng mà… chúng ta chưa cho cha mẹ biết điều gì
hết mà! Cha em thì không kể, nhưng còn mẹ anh?
- Mẹ anh đã được anh cho biết về em trong chuyến đi lần trước. Mẹ bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.