CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 187

Tôi chưa kịp đáp thì bất ngờ cha đã nặng nề bước tới xô hẳn tôi sang một
bên. Còn ngơ ngác trước thái độ bất lịch sự đó. Cha đã chỉ thẳng tay vào
mặt mẹ chàng. Ông rít lên, giọng chất chứa oán hờn:
- Cô không có gì lạ hết, vẫn bộ mặt này, giọng lưỡi này! Nhược Lan! Tôi đã
tìm cô khắp chốn, hai mươi mấy năm nay tôi chỉ chờ một ngày gặp lại con
người phản bội này! Trời không phụ tôi. Nhược Lan! Trời không phụ tôi
mà.
Nhược Lan! Nhược Lan! Mẹ chồng của tôi là Nhược Lan. Không, cha lầm
rồi! Đây là bà Trương Nhã An kia mà. Tôi run lên nhìn mẹ chàng. Bà cũng
nhìn cha, đôi môi khẽ rung động. Cầu trời đó là một lời đính chính. Nhưng
không, câu trả lời là cả một xác nhận phũ phàng.
- Phương Nhất Gia! Anh thay đổi khác nhiều quá! Tôi vẫn hy vọng có
người trùng tên, không ngờ trời đất khiến xui cho chúng ta gặp lại.
Trong đầu tôi nổ ra một tiếng sấm lớn: Giông tố! Giông tố đã ập đến rồi.
Tôi hốt hoảng hét to:
- Khiết Anh! Thế nghĩa là gì hở?
Chàng cũng thất sắc:
- Phương Kỳ! Anh... anh làm sao hiểu được. Tại sao lại có chuyện trớ trêu
này? Tại sao? Ai xui khiến cho mối tình xưa đội mồ sống dậy? Bóng ma dĩ
vãng đã hiện ra.
Tôi bám chặt tay Khiết Anh. Tay tôi lạnh ngắt, tay chàng cũng đẫm mồ hôi.
Chúng tôi như hai khán giả, linh hồn chứng minh vở kịch đang diễn do
chính cha mẹ chúng tôi đóng. Mắt cha bây giờ là ánh mắt loài mãnh sư khát
máu:
- Nhược Lan! Nhược Lan! Mối thù xưa đã đến ngày thanh toán. Hôm nay
thì đừng hòng sống mà ra khỏi nơi đây.
Nhược Lan vẫn bình tĩnh:
- Nhất Gia! Anh không nên xúc động, câu chuyện cũ đã lâu rồi. Đầu của
chúng ta đã điểm bạc, thù hận nhau làm gì?
- Không thù hận nữa à? Ha! Ha! Kẻ nói được lời đó là kẻ không từng tán
gia bại sản chỉ vì con đàn bà trắc nết và một thằng bạn phản bội.
Nhược Lan nghiêm sắc mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.