CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 220

quạ bây giờ.
Tôi cười cay đắng cúi đầu:
- Đùa với mày thôi, thật ra bây giờ tao chẳng còn để ý đến ai nữa cả, mày
hiểu không? à! Mà ai cho mày biết cái bản danh sách đó vậy? Ông chồng
của mày làm mật báo viên chứ gì?
Giang Triết dạy phụ hội họa ở đó. Bội Tần cười ngỏn ngoẻn:
- Dĩ nhiên, có gì lạ là anh ấy nói với tao hết cả!
- Mày thật có uy.
- Phương Kỳ! Tao thương mày, tao cũng muốn mày được hưởng hạnh phúc
gia đình như tao, mày nên lấy chồng đi Kỳ à!
Tôi kẽ vuốt những sợi tóc dài óng mượt:
- Hai mươi mốt tuổi đầu có phải là già chưa? Sao tự dưng mày cứ đòi tao
lấy chồng vậy?
Bội Tần không trả lời, nó nâng tách trà lên uống, mặt có vẻ suy nghĩ. Nhận
ra trà đã nguội, tôi đứng dậy:
- Để tao châm thêm nước nóng.
Vừa cầm lấy bình trà, chưa kịp châm, Bội Tần vụt lên tiếng:
- Hai vợ chồng Khiết Anh đã trở về đây rồi!
Chiếc bình tuột khỏi tay rơi xuống nhà bể làm mấy mảnh, tôi quay lại nhìn
sững Bội Tần:
- Khiết Anh đã trở về?!
Bội Tần lắc đầu, nó cúi nhặt những mảnh vỡ của chiếc bình, nói lảng:
- Ngày mai lại phải tốn tiền mua bình trà khác! Mày đoảng thật.
Tôi cắn môi ngẹn ngào:
- Họ còn trở về đây làm gì? Sao họ không đi vĩnh viễn? Đi Châu Úc, Châu
Âu, Châu Mỹ. Họ định để tao nhìn thấy cảnh hạnh phúc của họ mới vừa
lòng ư?
Bội Tần buồn:
- Phương Kỳ! Mày vẫn còn yêu Khiết Anh quá! Mới nhắc đến tên mày đã
làm bể bình trà, tao sợ gặp Khiết Anh mày sẽ tự đánh vỡ ngay chính bản
thân mày mất!
Tôi vẫn ngu ngơ nhìn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.