CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 232

lẽ cô khá về các lãnh vực khác.
Dạ Tú vui vẻ ngồi xuống bên Bình.
- Tôi biết đàn dương cầm, mẹ tôi dạy nên tôi mới biết được, bây giờ nghe
cũng tàm tạm.
- Cô đang học trường âm nhạc?
- Không! Tôi vừa tốt nghiệp trung học đang định thi vào đại học. Theo anh
thì trường nào thích hợp hơn cả? Tôi hay đi chơi và không ham học lắm
đâu.
Thế là hai người quay quanh vấn đề thi cử và học đường. Khiết Anh kéo
ghế ngồi đối diện tôi bình thản nói chuyện với vợ chồng Giang Triết. Bội
Tần hỏi:
-Về nước rồi anh còn định đi đâu nữa không? Đã lâu Đài Bắc không còn
được nghe tiếng hát của anh.
Khiết Anh đáp bằng giọng bình thản:
- Tôi đang dự định bỏ nghề ca hát, có lẽ khán giả không buồn vì thiếu
giọng hát của tôi đâu. Ca sĩ mỗi ngày được lăng xê nhiều thêm, sân khấu
bây giờ nhiều lúc biến thành vũ đài cho người ta thi hành mọi tài năng và
thủ thuật để trở nên ngôi sao sáng. Âm thanh đôi khi chỉ còn là sự cạnh
tranh. Tôi không thích chen lấn nên nghĩ rằng nên chấm dứt là hơn.
Vâng! Thời thơ mộng đã chấm dứt rồi! Đầu chợt nhói lên rồi, chứng nhức
đầu quái ác mỗi khi bị kích thích thần kinh lại bung ra. Tôi ngồi câm nín,
cố sức chống lại cơn đau đang hoành hành. Nhức quá! Nhức thật là nhức.
Với ánh mắt nhìn ra sàn khiêu vũ chập chờn Ánh Tuyết vẫn sáng chói như
ngày nào! Uyển Uyển, Giáng Thu từng trong những người quen năm cũ, lại
có cả Liêu Đông. Một khúc nhạc mới trỗi lên, mọi người kéo ra piste lả
lướt. Giang Triết và Bội Tần đã lén đi từ lúc nào. Dạ Tú cũng kéo tay Hạo
Bình:
- Ra nhảy nhé! Tôi thích điệu nhạc này ghê đi!
Bình nhìn tôi thật nhanh, rồi đùa:
- Tôi nhảy dở lắm, chắc không bằng các bạn trai của cô ở bên Mỹ.
- Con trai Mỹ không phải tên nào cũng nhảy hay cả, có lần tôi bị dẫm lên
chân thật đau. Cũng như cuộc sống bên Mỹ không phải là người ta mê thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.