CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 236

Hạo Bình ra sàn gỗ. Hạo Bình ân cần dìu tôi đi, những bước chân tôi mềm
nghiêng ngả, tôi say thật rồi:
- Phương Kỳ, đây là bản nhạc hay nhất đêm nay rồi, em muốn nói đến cô
bé họ Uông đó? Anh với cô ấy chỉ nói chuyện bình thường, cô ấy có nhờ
anh đến kèm thêm toán chứ ngoài ra không có gì cả!
Tôi chán ngán:
- Anh tưởng tôi ghen sao? Khùng thật, tôi chẳng hơi đâu quan tâm đến
chuyện đó cho mệt thân. Tôi về đây, anh nhắn lại với Giang Triết là tôi về
sớm vì không được khỏe.
Bỏ mặc tất cả tôi đi như chạy ra cửa. Bầu trời với những vì sao huyền hoặc
đón lấy tôi. Cánh cửa bọc nỉ đã khép sau lưng, tôi đứng lả người dựa vào
một gốc cây bên đường. Những vì sao như sa xuống tỏa sáng đầy những
vòng tròn kỳ ảo. Khổ thật. Lỡ dại uống rượu và để rồi tôi phải say ngất thế
này. Đôi vai rét buốt, tôi đã quên lấy áo khoác theo. Tiếng thánh ca vọng
lên từ một ngôi nhà thờ sáng rực gần đó, bầu không khí thánh thiện và yên
tĩnh này mới thực sự là đêm Giáng Sinh, đêm của Thiên Chúa và tình
người. Còn khung cảnh náo nhiệt trong nhà hàng chỉ là một sự lợi dụng
danh nghĩa để tận hưởng một đêm vui. Bỗng nhiên tôi phát sinh ý nghĩ
được vào nhà thờ cầu nguyện một cách thành kính. Nhưng muốn là một
chuyện, bước đi lại là một chuyện, tôi vẫn đứng co ro khoanh tròn tay trước
ngực. Lạnh quá!
- Phương Kỳ!
Bên tai chợt vang lên tiếng gọi trầm ấm, tôi ngơ ngác quay lại:
- Anh ra đây làm gì? Tiệc chưa tàn mà!
Khiết Anh lặng lẽ cởi áo ngoài khoác lên vai tôi, tôi phản đối kịch liệt:
- Tôi không cần áo của anh.
- Bộ em thích chết cóng lắm sao? Bao giờ em cũng bướng bỉnh, một năm
nay không thấy em bớt chút nào.
Tôi tức giận:
- Anh nên quay vào đi, không nên phạm pháp như thế này, bà vợ anh bắt
được sẽ xé xác đó.
Chàng thoáng vẻ đùa cợt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.