CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 257

Tội anh đáng bị đánh đòn lắm mà.
Thôi thế là hết, bức tường thành đã sụp đổ, mọi quyết tâm đều không cánh
mà bay đi, tôi lại trở thành con bé nhu nhược nhất trần gian. Dại khờ nhìn
chàng, chàng đã hiểu được tình tôi, có còn gì để nói? Khiết Anh cầm lấy
bàn tay thon nhỏ của tôi.
- Em còn chờ gì nữa mà chưa giáng cho anh một cái bạt tai? Anh sẵn sàng
quỳ gối xuống cho em đánh. Trừng phạt anh đi Phương Kỳ, anh khốn nạn,
bạc bẽo, hồ đồ, hàm hồ... em muốn chửi mắng bao nhiêu cũng được hết, có
như vậy anh mới đỡ khổ tâm.
Chàng quỳ xuống thật, mặt ngẩng cao. Tôi chới với trong cảm giác giải
thoát. Lệ chợt đọng đầy đôi mắt nhung đen. Đưa tay lên mặt chàng vuốt
nhẹ gò má rồi vòng tay ôm cổ chàng:
- Em không giận anh đâu. Lúc nào em cũng chỉ yêu anh. Đừng nói nữa, em
khóc bây giờ à!
Nhìn nhau trong say sưa, hạnh phúc đã trở về, Khiết Anh như kẻ cuồng
tâm, chàng thì thầm:
- Phương Kỳ! Phương Kỳ, con thiên nga trong trắng của lòng anh, em là
châu báu của anh, cô bé ngốc nghếch của anh.
Mái tóc dài của tôi xõa xuống che khuất một bên mặt, đôi má phớt hồng
nhìn chàng. Khiết Anh chờ đợi. Tôi liều lĩnh ngó quanh không thấy Bội
Tần và Giang Triết đâu cả, tôi cuối xuống hôn chàng thật mau. Khiết Anh
luyến tiếc giữ tôi lại:
- Phương Kỳ ơi!
Tôi chặn bàn tay lên môi chàng:
- Thôi đi! Coi chừng Bội Tần thấy được kỳ thấy mồ.
- Em lúc nào cũng hay mắc cở.
- Chỉ có anh là không biết ngượng thôi!
Chàng cười khỏa lấp:
- Kỳ ơi! Anh đang muốn hôn lên từng ngón chân xinh xắn để cám ơn em.
- Ê, đừng anh.
Chàng nhìn tôi không muốn rời:
- Phương Kỳ! Một năm nay em buồn khổ lắm phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.