CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 263

lời bình phẩm vô tình:
- Cho đáng kiếp, ai bảo đem nhan sắc ra phá hoại gia cang kẻ khác.
Tôi bưng mặt đâm đầu chạy ra đường. Một chiếc taxi thắng gấp trước mặt,
tôi mở xe nhảy vào hét to:
- Cho tôi về Nguyên Lãng!
Chiếc xe lao đi, người tài xế nhìn tôi với vẻ đồng cảm cho cảnh bi đát của
tôi. Đến nơi ông mở cửa xe cho tôi xuống mà không đòi tiền xe. Sự thật
nếu ông đòi tiền xe tôi cũng chẳng biết lấy đâu mà trả. Gia tài đã nằm trong
chiếc xách tay nằm lại trên đường. Lòng tôi bây giờ chỉ còn sấm chớp bão
bùng, không cám ơn con người ấy một câu, tôi xiên xẹo leo lên cầu thang.
Mở toang cửa tôi gieo mình xuống giường đau nhức muốn vỡ tung, không
còn biết khóc, tôi ôm đầu lăn lộn.
Trời ơi nhức quá! Muôn ngàn chiếc đinh nhọn cắm phập vào óc, thái dương
như bị những nhát búa chát chúa giáng vào. Tôi rên xiết giữa hàm răng
nghiến cứng. Phải chi khoét được bộ óc ném đi thì sung sướng biết bao.
Cửa mở tung:
- Phương Kỳ! Em làm sao vậy?
Tôi lắc đầu nhìn khuôn mặt tái ngắt của Khiết Anh, chàng ngồi ôm lấy tôi.
- Kỳ ơi, chuyện gì vậy? Nói anh nghe đi, sao người em lại thế này?
Tôi vẫn lắc đầu:
- Chắc em chết mất, đau quá!
Chàng đã nhìn thấy chiếc áo rách tả tơi và những dấu bầm tím trên da tôi,
sắc mặt biến đổi khủng khiếp:
- Ai đánh em? Ai? Có phải đòn ghen của Ánh Tuyết không? Phải không
Kỳ? Thật khốn nạn mà!
Tôi ngây dại:
- Không! Không phải đâu! Đây là một hình phạt cho kẻ cướp giựt. Vợ anh
có quyền như thần linh, còn em chỉ là một kẻ giống ấu trùng. Em là con
người hư đốn, em...
- Đừng nói sàm nữa Phương Kỳ!
Mắt chàng nghiêm khắc. Tôi thổn thức nhìn chàng:
- Khiết Anh ơi, em khổ quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.