CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 292

QUỲNH DAO

Cánh Chim Bạt Gió

Chương 18

Những ngày sau đó là một chuỗi dài trăm cay nghìn đắng. Khiết Anh coi
tôi như một kẻ tử thù, mỗi lần thấy tôi là chàng la hét ầm ĩ, mắng chửi tôi là
đồ giả dối làm bẩn mặt chàng. Tôi có miệng mà nói chẳng nên lời trước
những cơn giận dữ bão táp phủ chụp lên đầu tôi. Chưa bao giờ tôi thấy
mình vô dụng như thế này. Chẳng biết làm gì khi chàng mắng chửi, chỉ biết
khóc và cam chịu.
Những lúc chàng la hét mòn hơi ngủ thiếp đi, tôi lại lén vào phòng thu
lượm lại đồ đạc bị chàng phá tan hoang, lượm quần áo chàng vất lấm lem
đem đi giặt. Để đền đáp công ơn tôi, khi tỉnh dậy chàng lại đập phá những
gì có thể đập phá được, gõ rầm rầm vào tường đồng thời gào thét phẫn nộ.
Cơm nước do bà Lâm mang lên, có khi chàng ăn chút ít, có khi chàng đá
phăng xuống sàn văng tung tóe. Tình trạng này kéo dài có lẽ chàng sẽ bị
kiệt sức, không biết làm cách nào thăng bằng trở lại, tôi như cũng khủng
hoảng lên theo.
Hạo Bình tới nhà vào buổi tối, chàng nhìn nét mặt buồn rười rượi thở dài:
- Em định chui vào lửa đến bao giờ nữa hả Kỳ?
Tôi đáp nhỏ trước khi bỏ đi:
- Cho đến ngày em thành tro tàn.
Đứng trước cửa phòng đóng kín của Khiết Anh, bao nhiêu kỷ lực lại tan rã
như mảnh ván thuyền. Chàng đang làm gì bên trong? Chàng có đau khổ
như tôi không?
Ba ngày qua tôi không dám gặp mặt Khiết Anh nữa, chỉ đứng chờ chực bên
cửa như kẻ tôi đòi. Bà Lâm đem cơm vào, từng tiếng nặng nề như từng nhát
búa gõ vào tim tôi, giọng nói của chàng chán chường:
- Bà Lâm, Phương Kỳ đâu? Nàng bỏ đi rồi phải không?
Bà Lâm còn ấm ờ, chàng đã cười chua chát:
- Cũng may là nàng khá thông minh nên đã bỏ đi sớm. Nếu không, có ngày
nàng sẽ phải chết sớm vì tôi. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi lại không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.