CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 293

giữ được bình tĩnh, đáng hận thật!
Yên lặng một lát chàng lại tiếp:
- Bà để đó, lát nữa tôi sẽ ăn, bây giờ bà đi ra, tôi muốn ở một mình.
Trở về căn phòng nhỏ ở đầu cầu thang, tôi ngồi đếm từng hạt của tấm sáo
dài treo nơi cửa sổ, đêm đã khuya rồi tôi vẫn ngồi đó. Giờ này Khiết Anh
đã ngủ chưa? Khoảng cách giữa tôi và chàng thật ngắn mà thật xa xôi muôn
trùng. Biết làm sao hút sạch được nước biển để xóa sạch đại dương ngăn
cách.
Đột nhiên trong đêm khuya thanh vắng, một tiếng động lịch kịch vang lên
phá tan sự tĩnh mịch. Tiếng nạng của Khiết Anh! Tôi tắt vội ngọn đèn nhạt
nhìn ra. Đứng dưới ánh sáng mờ mờ hành lang, bóng chàng gầy gầy in rõ.
Khiết Anh đang tập sử dụng đôi nạng gỗ một cách vụng về. Chàng chập
choạng bước đi, hơi thở mệt vang đến tận tai tôi. Vai nhô cao, một bên ống
quần trống rỗng phất phơ, dáng người nghiêng đổ với bước ngắn không
vững. Hình ảnh đáng thương ấy làm tim tôi nhói đau. Chàng không muốn
ai nâng đỡ cả hay sao?
Khiết Anh nặng nề nhích đến đầu cầu thang. Chàng dừng lại dùng tay áo
gạt mồ hôi trên trán rồi lại tiếp tục lần đi xuống thang lầu. Tôi bật dậy lao
nhanh ra hành lang, xuống cầu thang không phải dễ, không khéo... Quả
nhiên, một tiếng động vang rầm. Khiết Anh đã bị ngã rồi, tôi chạy vội
xuống sót xa.
- Khiết Anh!
Chàng đang lồm cầm bò dậy, chiếc nạng văng ra một ngóc, một cái té
không làm Khiết Anh đau bằng sự hiện diện của tôi, những thớ thịt trên mặt
chàng co rút, tiếng nói bàng hoàng:
- Phương Kỳ! Em vẫn chưa đi sao?
Tôi đi xuống nâng chàng dậy:
- Em đã nói em không đi đâu hết, anh chưa tin em sao? Em đưa anh vào
phòng ngủ nhé?
- Không cần, tôi đi một mình được, mặc xác tôi.
Chàng lại nổi nóng, tôi đã biết tình trạng này, đành cúi đầu nhặt cây nạng
đặt vào tay chàng. Khiết Anh xiết chặt nó, gân xanh nổi lên mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.