CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 298

Bình!
Hạo Bình đau xót nhìn tôi:
- Em làm sao thế? Anh ta hành hạ em phải không?
Tôi cố nuốt nước mắt trả lời:
- Không sao đâu, tôi đi lấy thuốc mỡ bôi vào bây giờ.
Bình vẫn giữ chặt cườm tay tôi, chàng cúi xuống thổi nhẹ vết bỏng:
- Em đã sáng mắt ra chưa? Đừng tự thiêu thân nữa Kỳ! Em đã bị cháy bỏng
rồi!
- Anh định khuyên cáo tôi đó sao?
- Một cô bé ngu như em cần phải khuyên cáo.
- Hãy để em làm theo ý em! Mặc em đi Hạo Bình.
- Mặc em! Anh đã nín thinh nhìn em tự đọa đày như thế này có dám can
ngăn đâu? Anh đến ngôi nhà này chỉ để gặp em, chỉ vì muốn xem em sống
ra sao? Nhìn em cực nhọc vất vả anh đã đau lòng huống hồ em lại bị đối xử
tàn tệ như vầy, anh thấy em không có lý do gì để lưu lại căn nhà này nữa
hết!
- Thế à?
Giọng nói rít lên của Dạ Tú làm Hạo Bình chấn động quay lại. Dạ Tú đứng
dưới chân cầu thang tay vịn vào lan can, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, nàng
nhìn Hạo Bình run giọng:
- Còn tôi, tôi cũng thấy anh không có lý do gì để lưu lại nhà tôi nữa cả, xin
mời anh về cho!
Hạo Bình như chạm phải đá, chàng thất thần nhìn Dạ Tú đoạn lẳng lặng
bước xuống, ngang trước mặt Dạ Tú chàng quay mặt đi.
- Từ bây giờ trở đi anh đừng bao giờ đến đây, vì nơi đây không còn gì đáng
cho anh lui tới nữa đâu!
Quay sang tôi, Tú ngẩn cao đầu, giọng nói lạnh như tiền:
- Chị Phương Kỳ! Té ra người yêu của chị là Lương Hạo Bình! Vậy mà
thời gian qua tôi đã hiểu lầm nên mới thân thiết với anh ấy, xin lỗi chị nhé!
Bây giờ xin trả lại anh ấy cho chị!
Dạ Tú nhìn xoáy vào mắt tôi để tìm đọc ý nghĩ:
- Anh ấy đến mượn cớ để dạy học, nghe đàn với mục đích được gần gũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.