CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 314

- Khiết Anh! Phương Kỳ đâu sao con ra đây?
Giọng chàng như tiếng vỡ của băng giá:
- Phương Kỳ đâu có phải là chân của con đâu mà thiếu nàng con không thể
nhích đi dâu được!
- Con có vẻ bực bội, tại sao thế?
Không có tiếng trả lời, mẹ chàng lại nói:
- Con hút thuốc lá nữa rồi!
- Không sao đâu, con đang cần khói thuốc!
- Dạo này con hút thuốc nhiều quá. Con định hủy hoại cuộc sống của mình
sao?
- Mẹ nghĩ con cần hủy hoại cuộc sống của con mới được à? - Tiếng cười
của chàng thật bất thường - Mẹ nghĩ thế nào nếu nó trở lại?
Giọng mẹ chàng trùng thấp với tiếng thở dài não ruột:
- Mẹ không muốn nghĩ đến nó!
- Nhưng con thì không bao giờ quên được sự ám ảnh đó. Nó làm con gần
điên lên mẹ biết không?
- Khiết Anh! Mẹ xin con đừng tự dày vò mình nữa! Hãy quên sự bất hạnh
ấy đi, biết đâu trời xanh xót thương chúng ta? Con nên nghĩ đến Phương
Kỳ, con đã cưới nó, con phải có bổn phận với nó!
- Phương Kỳ nói gì với mẹ?
- Không nói gì cả. Nhưng mẹ biết con đang lạnh nhạt với nó. Khiết Anh!
Không phải mẹ câu nệ nhưng cha con chết đi chỉ có mình con là con trai,
không lẽ con để cho dòng họ này tuyệt tự sao?
Khiết Anh cười khan:
- Con không muốn ràng buộc đời sống Phương Kỳ với mình! Nàng phải có
một người chồng toàn vẹn lo lắng thương yêu nàng cho đến trọn đời, còn
con thì không... Lúc trước mẹ ép con lấy nàng là một điều sai lầm, con
không muốn tiếp tục đi vào sai lầm đó nữa. Mẹ có biết tại sao con không
làm hôn thú với Phương Kỳ không? - Chàng dằn mạnh từng tiếng - Để
nàng dễ dàng thành hôn với Lương Hạo Bình lúc con không còn nữa.
Như kẻ đi lạc vào rừng xa mù tối, hoang mang đứng dậy, chàng muốn tôi
lấy Hạo Bình? Tại sao chàng ngu xuẩn thế? Chàng sợ ai trở lại? Ai? Trả lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.