CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 46

có diễm phúc thật!
Giọng nói hậm hực của Phong làm tôi ngạc nhiên. Chàng ghen tức, mà
ghen tức cái nỗi gì mới được. Trông mặt Phong đang giận cũng thấy hay
hay. Hắn trầm lặng một chút rồi nói:
- Ty Thảo, tôi khuyên cô không nên mộng tưởng đến Uông Khiết Anh. Giới
ca sĩ không lạ lắm đối với tôi, hắn không đáng làm hoàng tử của cô đâu.
Tôi cúi nhìn mũi giầy cũ của mình:
- Anh vẫn bảo có quyền mơ mộng để quên phiền muộn mà. Tôi không bao
giờ đi tìm giấc mộng của mình cả.
Tử Phong thở dài:
- Tôi sợ cô bị vỡ mộng mất.
Đã đến đầu đường Hòa Bình Đông, con đường vào trong lối này đều có
đoạn nối, Tử Phong dừng lại:
- Có thể ngày mai tôi bận không chờ cô được, đừng buồn Ty Thảo nhé!
Thôi chúc Ty Thảo về ngủ ngon.
Còn một mình tôi cúi đầu đếm từng bước. Ngày mai không gặp Phong, tôi
thấy trống trải lạ thường. Những bước trơ trải băng qua con phố, ngẩng đầu
lên tôi phát giác mình đã đứng trước cửa nhà. Lách mình qua cửa mở hé,
mắt chưa quen bóng tối trong nhà thì cha tôi đã lù lù xuất hiện bất thần sán
cho tôi hai bạt tai cùng tiếng gầm chát chúa:
- Mày đi đâu bây giờ mới về hả Kỳ? Mày đi với thằng nào? Khốn kiếp,
chúng mày đi đâu? Muốn sống thì phải khai ra hết!
Như người bị ném từ đỉnh núi xuống, tôi chới với:
- Thưa cha, con có làm gì cha đánh con?
- Mày còn chối cãi, thằng khốn nạn đó ở đâu? Tao phải giết nó, nó biết mày
là con tao mà nó dám tự tình là nó tới số rồi. Nó làm gì mày chưa? Khai
mau!
Cặp mắt đỏ ngầu của cha chạy đi chạy lại, tôi ớn lạnh:
- Con không làm gì để khai với cha hết.
Dì Hoa nãy giờ ngồi yên bây giờ cười đanh ác:
- Như tuồng ngu dốt. Thôi đi cô! Đúng là thời đại văn minh con cái coi cha
mẹ không ra gì, qua mắt chối leo lẻo. Tan trường sớm ngày nào cũng cặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.