CÁNH CHIM BẠT GIÓ - Trang 66

- Tôi có phải là tài tử xi-nê đâu?
Mặt e sợ nhìn nụ cười phảng phất trên môi Khiết Anh, tôi tiếp tục run như
chiếc đuôi thằn lằn bị đứt:
- Nhưng, nhưng tôi chưa bao giờ...
Niềm vui lóe lên trong mắt chàng:
- Nếu vậy, anh sẽ là người đầu tiên.
Chàng đặt hai tay lên vai tôi, kéo lại gần, giữa sự lo sợ tột độ của tôi, chàng
cúi xuống hôn nhanh lên tóc tôi. Trước khi chàng buông tôi ra, đám con trai
la hét lên ầm ĩ:
- Đả đảo! đả đảo...
- Lại thêm một kẻ phá kỷ luật.
Khiết Anh dàn hòa:
- Thôi mà, đâu có quy luật nào cấm không được hôn lên tóc!
Giang Triết cũng hùa theo:
- Đây chỉ là trò chơi chứ đâu phải hình phạt đâu, các bạn làm khó dễ vậy?
Không biết tên nào làm giọng cau có:
- Nhưng tôi muốn nhìn thấy tận mắt sự kiêu kỳ của cô ta tan thành nước.
Tiếng cười rộ lên trong lúc Khiết Anh chau mày. Thật là quá lắm! Tôi lách
đám đông bước vội ra ngoài, Khiết Anh vội bước theo nhưng Ánh Tuyết đã
níu chàng lại.
Núp trong một góc tối tôi úp mặt trong đôi tay, những giọt lệ tủi thân lăn
tròn. Tôi không bao giờ được người ta ưa thích bằng Ánh Tuyết. Bất cứ nơi
nào tôi vẫn cứ cô đơn.
Có tiếng chân người bước lại gần. Tôi núp nhanh sau bức màn nhung tím
buông thả. Có phải Khiết Anh đi tìm tôi? Có phải... Giọng nói cất lên,
giọng nói của Liêu Đông. Khùng thật! Sao tôi lại nghĩ Khiết Anh đi tìm
tôi? Chàng là người của đám đông kia mà!
- Ủa! Lúc nãy mới thấy Phương Kỳ ở đây kia mà, sao kiếm mãi không
thấy?
Giọng Uyển Uyển:
- Ôi! Con nhỏ đó mát lắm, nói đụng một tí là giận dỗi ngay. Mà nè, anh
thích Phương Kỳ lắm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.