CÁNH CỬA - Trang 106

lâu mà vẫn không thấy hắn quay lại. Tôi cũng chẳng thức nổi bèn nhắm
mắt ngủ tiếp.

Mễ Gia ngưng lại trong giây lát rồi kể tiếp:

– Vào đêm mười lăm tháng mười hai năm ngoái, trong lúc mơ mơ màng

màng hình như tôi lại thấy hắn ta ra ngoài. Lần này tôi cố giương mắt hết
cỡ để không bị ngủ quên. Hơn một tiếng sau, có bóng người lặng lẽ nằm
xuống bên cạnh tôi, toàn thân phả ra hơi lạnh. Trước đó tôi không hề nghe
thấy tiếng mở cửa cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân! Tôi giả vờ ngủ
say nên lúc đó cũng không cặn vặn hắn. Sáng hôm sau khi hỏi tới chuyện
này, hắn chỉ đáp nhạt: “Cô nằm mơ đó thôi”.

Không nghe thấy tiếng đẩy cửa, cũng chẳng nghe thấy tiếng bước

chân…

Nói đến đây, Mễ Gia tự cảm thấy rợn người khôn tả trước những điều

do chính mình thuật lại. Có khi nào giờ này Phục Thực đã quay về và đang
đứng ngay bên cạnh?

Cô ho khan một tiếng rồi lại nói:

– Trước khi Phục Thực dọn đến Ngọc Mễ Hoa Viên, tôi với hắn đã thỏa

thuận không can thiệp vào sự tự do của nhau và cũng không soi mói hành
tung riêng của môi người. Thế nên tôi chẳng bao giờ chất vấn hắn điều gì.
Ngày mười bốn tháng một năm nay hắn cũng đột ngột biến mất ngay trong
đêm, rồi một tiếng động hồ sau lẳng lặng quay về chỗ cũ…

– Tại sao cô lại nhớ rõ tháng ngày xảy ra sự việc thế?

– Vì tôi đã tổng kết ra một quy luật: hễ đêm nào trăng tròn thì hắn lại ra

ngoài.

– Đêm trăng tròn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.