CÁNH CỬA - Trang 118

Mũi kim đó vừa to vừa dày, cứ như dùng trong thú y vậy. Anh có biết máu
ấy là từ đâu không?

– Từ… lưỡi của chính anh ta.

– Anh đoán tài thật đấy! Hắn thè lưỡi ra, chọc cây kim to xù xì vào rồi

rút ra một xi lanh máu đen thẫm. Gã y tá run run giữ kim tiêm trong tay, đi
vòng qua sau lưng rồi tóm chặt lấy tay tôi… – Gã nhà văn vừa nói vừa lấy
tay xoa bóp – Bây giờ tôi vẫn còn thấy nhưng nhức đây này.

Phục Thực nhặt được một thứ gì đó trên chiếc sô pha:

– Ra là tại cái này đâm vào thầy.

Gã nhà văn nhìn vào tay Phục Thực, thì ra đó là cái nút sắt của chai sâm

panh, không hiểu sao nó lại rơi lên sô pha rồi bị vai gã đè lên.

– Ha ha, chả hiểu sao tôi lại mơ giấc mơ kỳ lạ đến thế!

– Thầy ngồi đây thêm một lát, tôi đi pha ấm trà.

– Tôi phải về rồi, còn phải làm bản thảo nữa.

– Ồ, vậy thì thôi, kẻo làm lỡ việc của thầy.

– Cảm ơn chai sâm panh của anh.

– Cảm ơn sự hiện diện của thầy.

Trên đường về nhà, gã nhà văn vừa lái xe vừa mở đài. Câu chuyện kinh

dị gã sáng tác đang được phát thanh. Gã nghe một hồi rồi sực nhớ ra
chuyện gì đó bèn lấy điện thoại gọi ngay cho Phục Thực:

– Quên mất, anh còn chưa kể câu chuyện kinh dị nhất thế gian kia cho

tôi nghe nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.