CÁNH CỬA - Trang 142

“Tôi nheo mắt nhìn kẻ đó và nhếch miệng cười. Mí mắt gã giật giật và

từ từ mở ra, bên trong nhồi đầy bông vải âm ẩm những máu. Gã cũng nheo
mắt và cười với tôi…”

Không thấy hồi đáp. Gã kể:

“Tỉnh dậy xong, tôi càng nghĩ càng thấy sởn người…”

Giọng kể của gã lúc này hệt như một đứa trẻ bơ vơ không nhà đang đi

tìm vòng tay của mẹ để dựa dẫm. Có lẽ Mễ Gia không ngồi bên máy tính,
hoặc đã ngủ mà quên không tắt máy.

Gã nhà văn thôi màn độc thoại, ngẩn ngơ ngồi đó một lúc rồi ngoảnh

đầu nhìn ngó xung quanh. Ánh mắt gã dừng lại ở chỗ chiếc vô tuyến. Bình
thường hắn có sở thích vừa nằm trên giường vừa thưởng thức tiết mục của
chính mình nên đã dời luôn ti vi vào phòng ngủ.

Chiếc vô tuyến nằm kia ngay ngắn, hệt như một khuôn mặt không có

ngũ quan đang vô hồn nhìn về phía gã.

Cứ vào mỗi đêm cuối tuần, hình ảnh của gã lại hiện lên trên đó.

Màn hình tivi chính là một cái khung đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.