ác mộng sẽ bất chợt thành sự thật. Vì thế, trong cuộc sống hiện thực, chúng
ta phải đón nhận những bài học tâm lý chống lại nỗi sợ hãi. Giả sử như bây
giờ đây, ta không thể khẳng định: tuyệt đối không có chuyện một người con
gái tóc tai rũ rượi đang từ từ nhô mình lên từ đằng sau tôi.
Nữ sinh dẫn chương trình quay sang nhìn và giật thột lui xuống. Có
người thấy thế đột nhiên bật cười thô lỗ ngay giữa bầu không khí yên lặng.
Nhận ra sự sơ suất của mình, cô bèn chữa cháy:
– Thưa thầy, thầy cứ tiếp tục dẫn chuyện, em xin phép xuống dưới sân
khấu ngồi cùng với khán giả.
Cô ngượng ngùng lè lưỡi rồi bước khỏi sân khấu, xuống ngồi ngay vào
chiếc ghế ngay cạnh Mễ Gia. Chẳng hiểu tự bao giờ, hai chỗ ngồi hai bên
Mễ Gia đều đã trống.
Gã nhà văn cười xòa và tiếp tục câu chuyện:
– Thật ra nỗi kinh hoàng cũng tốt. Nó khiến người khác phải tự nhìn
nhận bản thân, biết kiêng kỵ, biết suy nghĩ, biết kính sợ…
Đột nhiên, gã ngừng lại.
Ai nấy đều nhìn gã với con mắt trông ngóng và đợi chờ những lời nói
tiếp theo. Nhưng chẳng có lời nào hết, gã nhà văn như vừa hóa thành một
pho tượng đất. Ánh mắt gã dán chặt vào chiếc ghế ngồi ở nơi xa nhất, tách
biệt nhất.
Cố Phán Phán đang ngồi đó. Cô mặc chiếc áo phông đỏ, ánh mắt xa
xăm dành cho gã muôn vẻ ái mộ.