CÁNH CỬA - Trang 181

Người yêu cô là Tát Nhĩ Hạnh, là sinh viên Đại học Tây Kinh học trên

cô một khóa. Hai người quen biết nhau trên trang web nội bộ của trường.
Ngay từ phút giây gặp gỡ, hai con tim đã xốn xang rung động rồi đẩy đưa
cả đôi sa vào bể tình. Nhưng từ trước đến nay hễ khi xuất hiện trước mặt
anh, Cố Phán Phán luôn luôn mặc áo cao cổ.

Cố Phán Phán lim dim trong mơ màng, suốt cả tuần này cô sẽ không

gặp anh, cô sẽ chờ đến khi da lành để mặc áo cổ trễ, diện cùng chiếc vòng
mã não trước nay chưa có dịp dùng đến rồi thình lình xuất hiện cho anh bất
ngờ.

Quê cô là một thành phố nho nhỏ nằm ở miền Bắc Giang Tô, tính cách

con người cô cũng hiền hòa trầm lặng hệt như thành phố này vậy. Tối hôm
ấy, cô nhí nhảnh chân sáo, vừa đi vừa hát như một con chim non yêu đời.
Hệt như câu chuyện kinh dị gã nhà văn thuật lại, trước khi đi cô chào tạm
biệt từng người, từng người một.

Một chị cùng phòng nói:

– Mọi người thấy Tiểu Nhụy nhà mình có lúc nào tươi roi rói như hôm

nay không? Tết Phụ Nữ mùng tám tháng ba mà, không khéo đêm nay lại đi
với anh nào cũn1 nên! – “Tiểu Nhụy” vốn là tên gọi ở nhà của Cố Phán
Phán.

Cố Phán Phán làm bộ sưng sỉa rồi lại nhẹ nhàng chạy ra khỏi cửa. Trên

cầu thang, cô bắt gặp một nữ sinh vừa tự học về, đó là đồng hương của cô.
Phán Phán chào từ đằng xa:

– Mình ra ngoài đây! Hẹn gặp lại nhé!

Cô bạn đồng hương hỏi:

– Đi một mình à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.