CÁNH CỬA - Trang 183

Nhưng hôm nay Cố Phán Phán không mặc chúng mà trang điểm vô

cùng lộng lẫy: chiếc váy voan trắng điểm xuyết hoa xanh hoa đỏ, bên dưới
không thể nào ngắn hơn, bên trên không thể nào trễ hơn. Tất lụa đen, mắt
đánh tím nhạt, môi ửng màu cam. Mùi nước hoa trên người cô xộc vào mũi
bất cứ ai đứng cách đó những vài mét.

Tiểu Nhụy liền bước tới, vỗ vỗ lên vai Cố Phán Phán với đôi mắt cười

hấp háy:

– Đi đâu đấy Cố Phán Phán?

Cố Phán Phán quay lưng lại, thì ra là Tiểu Nhụy, cô bèn cười:

– Tớ đi gặp một người bạn, thế cậu đi đâu?

– Đi đâu còn lâu mới nói! Bí mật! Tớ đi đây! – Nói rồi, Tiểu Nhụy nhảy

chân sáo đi mất.

Cố Phán Phán nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhụy. Như sực nghĩ ra điều gì

đó, cô mau chân đuổi theo và kéo tay người bạn:

– Tiểu Nhụy, đi với tớ không?

Tiểu Nhụy hơi bất ngờ khi thấy Cố Phán Phán đuổi theo, cô vội vàng từ

chối:

– Nhưng bây giờ tớ còn có việc.

– Tớ đưa cậu đi gặp mấy người bạn họa sĩ, cậu sẽ tha hồ được mở rộng

tầm mắt!

Tiểu Nhụy hoàn toàn không để thấy “một người bạn” Cố Phán Phán nói

khi nãy giờ đã biển thành “mấy người bạn”.

– Không được, tớ có việc thật mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.