CÁNH CỬA - Trang 195

– Em có biết để có tiền học đại học, tối nào chị cũng phải đến quán ăn

làm thêm, khổ sở biết bao không? Em là con trai mà còn không chịu đựng
được sao?

Du Huy đã mất hết kiên nhẫn, cậu nói:

– Nói thật là em không làm được, em về quê đây!

Cố Phán Phán đứng phắt dậy và bỏ ra ngoài trong hơi thở nặng nề.

Du Huy chẳng buồn nhìn theo.

Bước đến cửa, đôi bàn chân cô bỗng từ từ chậm lại. Cô dừng bước, lấy

từ trong túi ra mấy tờ tiền. Đếm xong, cô dúi tiền vào tay Du Huy và khẽ
nói:

– Đừng tiêu pha bừa bãi, giữ lấy mà đóng tiền nhà.

Sau khi chị gái bỏ đi trong buồn bã, lòng Du Huy cũng gợn nỗi xót xa,

không biết chị đã phải rửa bao nhiêu cái đĩa mới kiếm được chút tiền này?

Một tuần sau, Cố Phán Phán lại đến thăm em trai khi trời vừa nhập

nhoạng tối.

Bước vào gian phòng sơ sài, thấy cậu em đang nằm duỗi trên giường

xem ti vi, cô liền hỏi ngay từ ngoài cửa:

– Em chưa ăn cơm à?

Người em trai vừa bấm bừa điều khiên, vừa uể oải đáp:

– Chả muốn ăn.

Người chị tắt phụt ti vi rồi đứng trước mặt cậu, hỏi:

– Hết tiền rồi chứ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.