CÁNH CỬA - Trang 210

phông bị bung toác làm lộ ra cái nốt ruồi to bằng hạt đậu, chắc hẳn ban nãy
khi bị Du Huy siết cổ, cúc áo đã bị bung ra.

Cố Phán Phán ngồi thụp xuống, rón rén lần tay vào túi áo Tiểu Nhụy

tìm điện thoại. Cô rút tay lại, bọc bàn tay trong lớp vải tay áo rồi mới lôi
điện thoại ra, tay kia nhấc ngón tay cứng đơ của Tiểu Nhụy lên, ấn từng
phím, từng phím đế gọi vào số máy Phục Thực.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Phục Thực, trầm trầm,

khe khẽ, hệt như những gì cô từng tưởng tượng. Cố Phán Phán cúp máy và
cất điện thoại vào túi áo cũng bằng chính ngón tay của Tiểu Nhụy. Phục
Thực không hề dè chừng gì hết, anh vội vàng đến với cái bẫy đó trong bao
nhiêu khấp khởi vồn vã…

Lúc ấy, Cố Phán Phán chợt muốn khóc.

Du Huy hỏi:

– Chị, chị hẹn ai thế?

Cố Phán Phán không đáp, cô chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Du

Huy. Du Huy chợt nhận ra điều gì đó, cậu từ từ quay mình lại. Một cặp mắt
xanh lè đang óng ánh giữa đêm đen. Cố Phán Phán cảm thấy ớn lạnh:

– Cái gì thế…?

Du Huy nheo mắt lại và càng lúc càng trông rõ, đó là một con chó lông

lá xồm xoàm đang phủ phục nơi bờ ruộng cách đó độ mấy mươi mét và
chăm chăm dõi theo hai chị em.

– Chó đấy chị ạ!

– Không phải là… chó sói đấy chứ?

– Không thể nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.