CÁNH CỬA - Trang 209

Nỗi cô độc của Cố Phán Phán là nỗi cô độc vì bị tách biệt giữa chốn đô

thành xa lạ, còn nỗi cô độc của Phục Thực dường như lại là nỗi cô độc vì bị
cách ly khỏi chính thế giới con người. Cô thích những người con trai dị biệt
như thế. Và thế là chẳng mấy chốc cô và anh đã sa vào bể tình nửa ảo nửa
thực. Nếu gã nhà văn là người tình vĩnh cửu của Cố Phán Phán thì người
con trai này lại gần như là người sắp sửa cùng cô tiến tới một cuộc hôn
nhân.

Những khi không làm ăn, Cố Phán Phán thường hàn huyên với Phục

Thực cho tới tận nửa đêm. Anh từng để lại số điện thoại nhưng cô chưa bao
giờ gọi tới. Chẳng hiểu tại sao cô cứ không dám nghe giọng anh. Có lẽ
trong lòng cô, anh quá đỗi quan trọng. Cô chỉ sợ cái cảnh một ngày nào đó,
mộng đẹp hai người từng cùng nhau xây đắp nên bỗng tan tành trong chớp
mắt.

Trong buổi đêm mịt mùng ấy, Cố Phán Phán đột nhiên nhớ tới người

con trai mơ hồ hư ảo kia. Cồ quyết định gọi và hẹn anh ta tới thôn Huyền
Quái gặp mặt bằng chính điện thoại của Tiểu Nhụy.

Nếu cảnh sát phát hiện ra Tiểu Nhụy không hề tự sát và tiếp tục điều tra

sâu hơn thì nghi phạm đầu tiên và lớn nhất chính là anh ta… Vì em trai, Cố
Phán Phán chỉ còn đường đưa Phục Thực vào tròng.

Du Huy ngoái lại, khẽ gọi chị:

– Chị, qua đây giúp em một tay…

Cố Phán Phán lần lần bước tới, chân thấp chân cao trên mặt đường nhấp

nhô đất đá.

Thi thể của Tiểu Nhụy vẫn tựa lưng bên gốc cây. Khuôn mặt cô gái dầm

dề những máu, chẳng còn giống một khuôn mặt người. Hai mắt mở he hé
tựa đang chăm chú nhìn về phương nào qua những kẽ tóc lơ thơ. Cổ áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.