CÁNH CỬA - Trang 224

Từ sau hôm giết người, ngày nào Du Huy cũng sống trong sợ hãi. Mỗi

khi đi ngủ, cậu luôn mơ thấy những tường cao, lưới sắt, chó săn, xiềng
xích… Cậu không biết đến ngày nào cảnh sát sẽ tống cậu vào giữa bốn bức
tường kín mít.

Bỗng nhiên, cậu nhớ cha mẹ biết mấy. Cậu biết, nếu mình phải vào

trong đó thì suốt đời chẳng thể dễ dàng gặp lại họ được nữa.

Cậu trích một phần tiền kiếm được từ vụ ám sát gửi về nhà cho cha mẹ

làm lộ phí lên Tây Kinh thăm thú một chuyến. Cậu nói ở trên này cậu vừa
kiếm được một công việc rất tốt, lương tháng rất cao.

Còn lại, Du Huy đưa hết cho chị gái.

Cha mẹ cậu từ xưa đến nay chưa bao giờ bước chân khỏi khu huyện

làng quê. Nay nghe tin hai đứa con đều tiền đồ rạng rỡ, hai ông bà mừng
vui phấn khởi bắt ngay chuyến tàu lên Tây Kinh.

Cố Phán Phán đưa bố mẹ đi thăm thú mấy danh lam thắng cảnh trong

thành phố. Dọc đường, hai ông bà cứ trách móc tiêu pha quá trớn nên hôm
ấy quyết ngồi trong nhà không đi đâu nữa.

Buổi sáng sớm, sau khi thu xếp cho cha mẹ, Du Huy nói phải đi làm và

rời khỏi nhà. Cậu vẫn cứ lang thang khắp nơi rồi cuối cùng ghé chân vào
một quán Internet nhỏ. Trong quán, tiếng gõ bàn phím cứ lạch cạch, lạch
cạch vang lên thành từng chập.

Du Huy trả tiền cho một giờ đồng hồ, cậu mở trang “Diễn đàn Nửa

Đêm” để xem những tin có liên quan tới gã nhà văn. Cột thông báo đăng:
“Tiết mục nửa đêm kỳ tới sẽ thay đổi địa điểm quay. Tối nay, cả tác giả lẫn
đạo diễn cùng nhóm quay sẽ tới kho đạo cụ xưởng phim âm u để kể
chuyện…”. Mắt cậu căng ra nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, đôi mắt
ánh lên những tia đỏ li ti. Trong suốt một tiếng đồng hồ, cậu chẳng làm bất
cứ việc gì ngoài ngồi nhìn mẩu thông báo này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.