CÁNH CỬA - Trang 230

– Em là Cố Phán Phán còn gì? Sao thế, cứ như mất trí nhớ ấy? -Đột

nhiên, anh ta nhận ra điều gì đó, bàn tay dừng ngay giữa không trung, lặng
người hồi lâu, anh ta nói – Xin lỗi, cô… cô… cô giống cô ấy quá…

– Cố Phán Phán mà anh quen là ai thế?

– Đó là bạn gái của tôi!

Cố Phán Phán thoáng nghĩ rồi đột ngột hỏi:

– Tôi có thế gặp cô ấy một chút được không?

Người con trai cũng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:

– Được, tôi sẽ hẹn cô ấy đến. Ngày mai, đúng giờ này, tại quán này.

Tối hôm sau, Cố Phán Phán lại nhận được một tin nhắn: “Em yêu có

một cô gái giống em quá, điện thoại của hai người cũng chỉ khác nhau có
đúng một số! Cô ấy muốn gặp em đấy. Anh đã hẹn với cô ấy vào tối nay,
địa đỉểm là nhà hàng Ngon Lại Đến. Em nhất định phải đến đấy nhé!”

Tối hôm ấy, Du Huy nói với bố mẹ rằng cậu có một công việc làm thêm

nên phải đi làm. Thật ra, cậu lại ra quán Internet.

Quán Internet ấy tương đối vắng vẻ, chỉ lác đác mấy cậu bé đang chơi

Counter Strike, hú hét om sòm. Du Huy cũng ngứa ngáy chân tay nhưng
không chơi, cậu chỉ ngồi vào một góc khuất, lên “Diễn đàn Nửa Đêm” theo
dõi động thái gã nhà văn.

Gã ở chỗ sáng, cậu ở chỗ tối. Du Huy cảm nhận được có phững hai

người đang cùng tồn tại ở nơi tối nhưng cậu không nhìn thấy người đó mà
người đó cũng không trông thấy cậu. Đêm hôm qua người đó đã xuất hiện.

Lúc đó, Du Huy hoàn toàn không nghe rõ người đó nói gì. Cậu hốt

hoảng kêu thất thanh rồi chạy thục mạng tới phòng ngủ, xô thẳng vào bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.