CÁNH CỬA - Trang 231

lề cửa, chạy vào bên trong rồi áp mình chặn đứng cánh cửa.

Bố mẹ cậu bị giật mình, hỏi gắt:

– Ai đấy?

Du Huy đáp đáp lập cà lập cập

– Con đây!… Đừng nói gì!…

Phòng ngoài lặng ngắt như tờ. Măi một lúc sau Du Huy mới bảo bố mẹ

bật đèn, cậu rón rén mở hé cánh cửa nhằm mượn chút ánh sáng từ phòng
ngủ để trông ra bên ngoài… đằng sau chiếc ghế sô pha chỉ là một mặt
tường nhếch nhác.

Cậu chậm rãi bước tới đằng sau chiếc ghế và đảo mắt một vòng nhưng

chẳng hề trông thấy người con gái tóc tai rũ rượi kia đâu cả.

Mẹ cậu bước ra hỏi:

– Du Huy, con trông thấy cái gì à?

– Bố mẹ có di chuyển cái ghế sô pha không đấy? – Du Huy hỏi.

– Làm gì có ai động vào đâu. – Bố cậu cũng bước ra ngoài và đáp.

Du Huy chết lặng tại chỗ, không nói nên lời.

Bây giờ thì cậu đang ngồi đợi chị trong quán Internet. Cậu phải kể

chuyện này cho chị mới được. Nói khi có bố mẹ ở nhà thật không tiện, cậu
đành gọi điện hẹn chị tới đây.

Chẳng mấy chốc Cổ Phán Phán đã tới nơi. Hôm nay cô mặc cái áo

phông đỏ và chiếc quần bò xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.