CÁNH CỬA - Trang 232

Ban nãy khi nhận được điện thoại của cậu em trai, cô đang mua sắm

quần áo trong cửa hàng. Xưa kia cô chẳng ham điệu đà như những người
con gái khác, chỉ biết học và học, mặc cái gì lên người cũng được. Vì thế,
khi còn nhỏ, mỗi khi mua quần áo, bố mẹ lúc nào cũng chỉ chọn cho cô
những chiếc đơn giản, màu sắc giản dị. Cô mặc chật rồi thì tới lượt Du Huy
mặc thừa. Còn bây giờ, cô phải mua nhiều, thật nhiều quần áo đẹp bởi đó
cũng là khoản đầu tư cho nghề nghiệp.

Vừa bước vào cửa quán, Cố Phán Phán trông thấy Du Huy ngay lập tức.

Cô mau chân bước tới, ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh, khe khẽ vỗ vai
cậu và hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì thế?

Du Huy nhìn quanh quất hai bên rồi thì thào:

– Chị ơi, cô gái em thắt cổ chết đă quay trở về…

Cố Phán Phán cả kinh:

– Em trông thấy ư?

Du Huy liền kể từ đầu chí cuối câu chuyện gặp đêm qua cho chị nghe.

Nghe xong, Cổ Phán Phán hỏi lại:

-… Hay chỉ là ảo giác?

– Không thể nào! – Du Huy đáp.

Ngẩn người một hồi, Cố Phán Phán nói:

– Tối hôm kia, lúc chị đang ngồi xem đĩa một mình thì cô ta xuất hiện

trên màn hình, lại còn vừa cười vừa vẫy tay chào chị nữa.

– Chị cũng chắc đó không phải là ảo giác chứ? – Du Huy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.