CÁNH CỬA - Trang 239

sau, trừ cậu ra, trên xe chẳng còn thấy bóng dáng hành khách nào khác.
Cậu móc túi lấy ra một đồng xu, bỏ vào máy thu tiền và nói: “Bến cuối”.

Tài xế không nói rẳng rằng, chỉ lẳng lặng nổ máy.

Chuyến số 44 có lắp điều hòa, cửa sổ đóng kín như bưng. Ngồi ở vị trí

này tầm nhìn thật thoáng đãng. Vì đã quá muộn nên xe cộ trên đường chẳng
còn mấy, chiếc xe buýt lao đi như xé gió.

Những quán hàng nhỏ bên đương đã rủ nhau tắt đèn, tất cả tụt lại phía

đằng sau vun vút…

Công nhân tan ca đêm cưỡi xe đạp chầm chậm tiến về phía trước, tất cả

tụt lại phía đằng sau vun vút… Một tấm biển báo xe buýt uể oải đứng bên
đường, tất cả tụt lại phía đằng sau vun vút…

Du Huy chợt nhận ra, từ lức cậu bước lên, chiếc xe này chưa dừng lại ở

bất cứ bến nào. Cậu định hỏi tài xế, nhưng rồi lại tự nhủ, trên xe chỉ có
mình cậu là hành khách, đã thế lại đi về bến cuối, các bến dọc đường chẳng
có ai, việc gì tài xế phải cho dừng? Như thế cậu càng về nhà sớm hơn chứ
sao. Thế là cậu không lên tiếng nữa, cứ tiếp tục nhìn rạ cửa sổ.

Cuối cùng cũng đã tới bên cuối.

Cậu đứng dậy, lần tay bám vào thanh vịn để bước ra cửa chuẩn bị xuống

xe. Nhưng chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, thậm chí còn phóng nhanh hơn,
nó cứ lao vun vút về hướng Tây.

Cậu thảng thốt nhìn lên đầu xe, chỉ thấy mỗi thân hình cao to của người

tài xế, đột nhiên cậu thấy rờn rợn bèn gào lên:

– Sao bác không dừng xe!

Tài xế vừa tiếp tục cho xe chạy như bay vừa ồm ồm đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.