CÁNH CỬA - Trang 291

Cô của Cố Phán Phán không sinh được con, Du Huy sống trong nhà đó,

không có anh chị em nên chẳng biết dựa dẫm vào ai. Lần nào bị hiếp đáp
cậu cũng đều chạy về nhà bố mẹ ruột mách chị gái.

Chị cậu nghe xong giận run người bèn dắt em trai đi tìm thằng bé kia xử

lý.

Không ngờ nó chẳng thèm sợ chị cậu, lại còn thụi cậu ngã xuống ngay

trước mặt chị. Du Huy vật vạ trên mặt đất òa khóc, nhìn chị với con mắt
cầu cứu qua làn nước mắt.

Chị cậu bước tới đánh liều ẩu đả một phen với thằng kia. Thằng kia

không nề hà gì, nó quàng lấy chị cậu rồi vật cho một cái ngã thẳng đơ. Nó
ngồi đè lên người chị, ấn hai vai xuống rồi đắc ý: “Còi thế này mà cũng đòi
đỡ đòn cho em trai à? Mày có giỏi thì đánh trả đi! Đánh đi!”

Bọn trẻ con xung quanh cũng bắt đầu hò theo.

Mặt chị gái cậu đỏ lừ lên vì xấu hổ, cứ vẹo đầu sang nhìn đứa em trai

đang vật vạ dưới đất, nước mắt cô bé trào ra mãi không thôi…

Giờ đây, chị cậu đã rời bỏ cõi trần này để đi sang một thế giới khác.

Chẳng bao lâu nữa cậu cũng sẽ đi theo chị mà thôi. Giống như hồi đầu, khi
chị rời quê hương để đến Tây Kinh xa xôi, cậu cũng lặn lội theo chị ngay
không lâu sau đó.

Cậu nghĩ thầm, khi được trở về bên chị, cậu nhất định sẽ phấn đấu, sẽ

không bao giờ khiến chị phiền lòng, sẽ chịu khó làm ăn, kiếm về cho chị
nhiều, thật nhiều tiền, cho dù nơi ấy có tăm tối đến đâu, cho dù công việc
có mệt nhọc đến nhường nào…

Chưa hết, ở thế giới đó, chị cậu rồi sẽ lại mang bánh hamburger dỗ tới

miệng cậu, cậu cũng sẽ không bao giờ ăn một mình, cậu chắc chắn sẽ bẻ nó
làm đôi, mình ăn một nửa, chị ăn một nửa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.