CÁNH CỬA - Trang 317

- Lẽ nào em từ chối bước chân vào cổ tích?

Câu nói ấy khiến Tiểu Nhụy ngẩn người, cô nhìn vào mắt anh một lúc

lâu, nở nụ cười rồi bước lên xe.

Cô hỏi anh lấy đâu ra chiếc xe buýt này, anh nói là đi thuê.

Và anh cứ đưa cô đi như thế. Hai người cũng ngồi trên chiếc xe buýt dài

dài, đi xuyên qua thành phố, trở về với thiên nhiên và dành trọn một ngày
đi câu.

Sự si tình và lãng mạn của Tát Nhĩ Hạnh khiến Tiểu Nhụy động lòng.

Nhưng anh cảm nhận thấy Tiểu Nhụy vừa hạnh phúc với hiện tại nhưng
đồng thời lại vừa bi quan với tương lai. Những ngày ấy, anh và cô thường
gặp nhau trên QQ vào nửa đêm, mỗi người góp một câu cùng viết nên câu
chuyện:

Tiểu Nhụy: “Em muốn làm một du khách, xách ba lô đi khắp thiên hạ

một mình, vô ưu vô lo.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Có một ngày, em liều lĩnh bước vào một khu rừng rậm,

rồi lạc đường. Em đang chìm trong sợ hãi thì trông thấy một chàng trai tuấn
tú xuất hiện…”

Tiểu Nhụy: “Em thấy chàng trai ấy trông thật quen nhưng không nhớ ra

là đã gặp ở đâu rồi.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Chàng trai đó hô lớn: ‘Chuyến số 5 về tòa nhà Trường

An, một đồng một người, cô gì ơi, đi không?”

Tiểu Nhụy: “Em nhận ra đó chính là anh tài xế xe buýt. Em bèn thu bình

xịt hơi cay lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.