CÁNH CỬA - Trang 337

Một lần nọ, Tát Nhĩ Hạnh lái xe bám theo cậu nhưng được một lúc thì

mất dấu. Du Huy đi bộ, lúc thì vào siêu thị, chốc lại vào công viên, Tát Nhĩ
Hạnh đành đỗ xe hoặc lái lòng vòng. Lần theo dõi thứ hai, Tát Nhĩ Hạnh đã
có kinh nghiệm hơn, thay vì theo dõi bằng bốn bánh, nay anh chỉ dùng hai
chân.

Du Huy đi vào một quán Internet nhỏ xíu và chọn máy tính. Tát Nhĩ

Hạnh lẳng lặng đi qua sau lưng cậu, liếc nhìn thấy cậu đang ngồi đọc “Diễn
đàn nửa đêm”. Tát Nhĩ Hạnh ngồi xuống ngay bên cạnh, mở máy, thong
dong đọc tin tức, thi thoảng lại liếc sang máy Du Huy. Anh cố gắng ghi nhớ
số QQ của Du Huy trong đầu. Ngụy trang được vài phút, anh lại quay sang,
lần đầu tiên anh quan sát Du Huy ở khoảng cách rất gần. Du Huy đang mải
dán mắt vào màn hình, không mảy may để ý tới ánh mắt của Tát Nhĩ Hạnh.

Người này cao chưa đến mét bảy, đôi mắt bé tí trong vô văn hóa, bọng

mắt to, mũi củ tỏi, môi dày bịch, bên mép còn dính một thứ gì đó đen đen,
không rõ là vụn rong biển hay thớ thịt… Chính là hắn, kẻ đã giết chết Tiểu
Nhụy, Tát Nhĩ Hạnh chỉ muốn lao vào xé xác hắn mà không thể được.

Một tiếng đồng hồ sau, Du Huy đứng dậy rời đi. Tát Nhĩ Hạnh theo cậu

vòng qua mấy cửa hàng buôn bán. Du Huy mua một cuộn dây thừng, tóc
giả, vải trắng, cậu ta mua gì, Tát Nhĩ Hạnh mua nấy.

Du Huy lật đật đi về phía xưởng phim. Tát Nhĩ Hạnh mơ hồ đoán Du

Huy đang định giả ma. Anh không bám theo nữa mà ghé vào cửa hàng đồ
điện mua một chiếc máy thu âm siêu nhỏ, thử ghi lại vài câu, thấy rất rõ
ràng.

Bước ra khỏi cửa hàng, bụng anh bắt đầu réo lên ùng ục. Lúc này anh

mới sực nhớ ra mình chỉ mải miết theo dõi Du Huy mà lúc trưa vẫn không
có gì bỏ bụng. Anh nhìn quanh, thấy một cửa hàng McDonald bèn mau
chân bước tới. Lúc đó đã quá giờ ăn trưa nên người trong quán cũng chỉ lác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.