CÁNH CỬA - Trang 98

Gã đi đi lại lại giữa căn phòng, lòng bộn bề những bất an.

Mễ Gia ngả người trên chiếc ghế giám đốc, tay mân mê chiếc bật lửa

Zippo màu trắng sữa. Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch… Mỗi tiếng
lạch tạch bật ra, một búp lửa lại bốc phụt lên cao.

Máy bàn của gã và cô vẫn nối với nhau suốt nãy giờ.

Giữa chừng, Cố Phán Phán có gọi thêm một cuộc tỏ ra hoài nghi về địa

điểm, gã nhà văn bèn bắt chước lại câu nói của Mễ Gia: “Hẻo lánh mới an
toàn.”

Một tiếng đồng hồ trôi qua, gã nhà văn chợt nghe thấy tiếng chuông di

động của Mễ Gia vang lên từ ống nghe máy bàn. Cô không nói gì mà cứ
yên lặng bắt máy. Mấy mươi giây sau, cô gác máy, nhấc ống nghe lên và
nói với gã nhà văn:

– Xong rồi! Thế gian vắng một con người, thêm một con ma.

Hôm đó là vào đúng ngày mùng tám tháng ba, ngày Quốc tế Phụ Nữ.

Gã nhà văn đổ ập người lên ghế sô pha. Mễ Gia dặn dò gã thêm mấy thứ

quan trọng. Chẳng một lời nào lưu vào đầu, gã chỉ ậm ừ cho qua.

Gác máy, gã bần thần áp lưng vào tường, đứng trân trân tại chỗ hơn

chục phút trong cơn run rẩy bất chợt ụp đổ xuống người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.