Chúng tôi gần đến nơi thì một hình thù lờ mờ hiện ra từ phía bên trái. Là
Victor.
“Bác Darnley,” tôi kêu lên. “Sao bác mặc độc bộ quần áo ngủ ra ngoài
trời rét thế này?”
Victor chỉ khoác thêm đúng một chiếc áo choàng ra ngoài bộ đồ ngủ,
không có cả thời gian để cài cúc lại. Trông ông rõ ràng là đang quẫn trí.
“Kẻ giết người,” ông nói với giọng run run, vẫy tay chỉ về phía nhà
White. “Hắn lại tiếp tục hành động. Arthur gọi cho bác, mới vài phút trước
đây thôi. Ai đó đã bắn ông ấy. Bác nghĩ là ông ấy bị thương nặng. Bác đã
gọi bác sĩ và cảnh sát.”
Chúng tôi chạy hết tốc lực đến nhà Arthur. Đến cổng, tôi dừng lại và giơ
tay lên.
“Nhớ đề phòng cảnh giác, tên sát nhân có thể vẫn còn trong nhà. Nhìn
xem, không hề có dấu chân.”
Trên bậc tam cấp cũng như con đường bao quanh ngôi nhà phủ một lớp
tuyết còn phẳng nguyên. Vả lại kể từ lúc rời đi, chúng tôi không hề thấy bất
cứ một dấu vết nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi là những người
đầu tiên đặt chân lên mảnh đất phủ tuyết trắng tinh khôi này.
Henry đi đến cửa chính với vẻ mặt đáng sợ và nhấn chuông cửa. Không
đợi trả lời, cậu ta rút một chiếc chìa khóa ra khỏi túi và tra vào ổ. Tới sảnh
chính, Henry bật đèn lên. Đập vào mắt chúng tôỉ là mấy vết thâm đen rải rác
trên sàn gỗ chỉ cách chỗ đang đứng vài bước chân.
“Cha!” Henry gọi.
Im lặng.
“Hãy đứng giữ cửa, bác Darnley,” tôi yêu cầu. “Không biết được đâu, tên
giết người có thể cố trốn thoát bằng đường đó.”
“Đương nhiên, bác hiểu,” Victor lắp bắp, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi.
Henry đi về phía phòng ngủ của cha cậu. Trong lúc chúng tôi còn đang
mở cửa và trước khi đèn bật sáng, tôi phát hiện ánh sáng leo lét phát ra từ
phòng khách, bèn tiến về phía đó.
Cửa mở. Tôi không nhìn nhầm: đèn bàn đang bật sáng cạnh cửa sổ. Tôi ấn
công tắc gần cửa và im lặng nhìn quanh phòng. Có vết máu trên sàn và